Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Ta đang có ý này!
Hai người không mưu mà hợp, tiếp theo bàn bạc chi tiết việc phối hợp.
Đột nhiên biển ma bình thường dậy sóng lớn, như một vòng xoáy dâng lên trong khoảnh khắc hủy diệt. Sóng lớn ngập trời vỗ đập bốn phương tám hướng.
Một số Ma tộc đứng bên cạnh thực lực thấp không chút báo trước bị cuốn vào, bọn họ phát ra tiếng gào thê thảm.
Lý Vân Tiêu, Vi Thanh lùi ra sau mấy ngàn trượng mới né tránh sóng biển ma đập trúng người.
Một số Ma tộc bị sóng đánh trúng không bị cuốn đi mà trực tiếp hàng giải, càng gào rú thê lương hơn, cực kỳ thê thảm.
Một số cường giả có kinh nghiệm chợt mở mắt ra, trong mắt bắn ra tia sáng:
- Sắp mở ra!
Có tiếng sang sảng vang lên:
- Ha ha ha! Đã bắt kịp, suýt nữa hỏng việc lớn!
Trên bầu trời có tiếng nổ ầm ầm, một áng mây đen bay vọt tới, lăn lộn vài cái biến ra thân hình nam nhân trên biển ma.
Nam nhân cao to vạm vỡ, râu quai nón che nửa khuôn mặt tràn đầy dữ tợn, mắt ưng lạnh băng nhìn xuống dưới, lưng cõng thanh kiếm to lớn cực kỳ bắt mắt.
Trong biển ma bên dưới bỗng dâng lên cột nước to như mâu đâm vào nam nhân.
Một số Ma tộc cường đại biểu tình giật mình, vì bọn họ thấy rõ đòn công kích đó không phải cột nước mà là một xúc tu màu đen nhanh như tia chớp, thế như chẻ tre.
Lý Vân Tiêu thầm giật mình, chẳng lẽ trong biển ma có quái vật gì sao?
Lý Vân Tiêu nhìn kỹ nam nhân kia, xem khí thế thì rất có thể là Ma Tôn.
Ba người Chỉ đã xác định ý tưởng của Lý Vân Tiêu, vì sau khi nam nhân xuất hiện thì ba người luôn nhắm mắt chợt mở ra, vẻ mặt kiêng dè.
Nhiều người bên cạnh thầm la lên:
- Là Thương Quân!
Dường như họ nhận ra thanh kiếm to sau lưng nam nhân, cực kỳ kiêng kỵ người này, không dám nói lớn tiếng.
Mắt Thương Quân lóe tia sáng giơ tay chụp xuống một ma quang:
- Ha ha, lại không thành thật rồi sao?
Bùm!
Xúc tu bị ma quang đập trúng rớt về biển ma, sóng lớn ngập trời.
Thương Quân mỉm cười nói:
- Đúng là ngứa da, chờ bị đánh mới ngoan.
Trên ngọn núi, Chỉ lên tiếng:
- Hừ! Thương Quân, không ngờ ngươi còn ở Băng vực!
Chỉ vừa mở miệng, mọi người trên đỉnh núi gần biển ma đều lặng im.
Vì hai người trước mắt là sức chiến đấu mạnh nhất toàn Băng vực, hai vị cường giả Ma Tôn cảnh duy nhất còn sống.
Thương Quân cười nói:
- Lão bất tử, tại sao ta không còn trên đời được? Chẳng qua những năm gần đây vất vả nghiên cứu một loại thần thông nên không xuất hiện.
Chỉ hừ lạnh nói:
- Ngươi cũng đến vì Thánh Băng Ngọc?
Thương Quân gật đầu nói:
- Trừ Thánh Băng Ngọc ra nơi đó còn thứ gì có thể hấp dẫn ta? Trong biển ma Hành Lang Phù Đồ này dường như bị Thánh Băng Ngọc ảnh hưởng sẽ không sinh ra Ma Lâm Ngọc, không thì có thể tìm thử. Nhưng ta thấy lạ là thế gia Thánh Ma các ngươi chẳng phải có khối Thánh Băng Ngọc sao?
Chỉ biến sắc mặt, tức giận hừ nói:
- Liên quan gì ngươi? Ta muốn thêm hai khối chẳng lẽ không được sao!?
- Ha ha ha! Được, đương nhiên là được.
Thương Quân cười nói:
- Nhưng Chỉ huynh không có Thánh Băng Ngọc nhiều năm không thấy tu vi tăng trưởng, hai tên ngu bên cạnh cũng không tiến bộ chút nào.
Khanh và Nhiễm nổi giận, biểu tình tràn đầy sát khí sẵn sàng nói chuyện không hợp sẽ đánh nhau.
Thương Quân cười:
- Tuyệt đối đừng đánh nhau, ân oán riêng của hai chúng ta là nhỏ, đừng chậm trễ mọi người vào biển ma. Thêm nữa dù ba người ra tay cũng không làm gì ta được.
Chỉ lạnh lùng nói:
- Tốt, chờ ra khỏi biển ma rồi mới tìm ngươi tính sổ!
Chỉ nói xong khống chế ngọn núi xoay tít bay hướng biển ma.
Thương Quân đột nhiên vươn tay quát:
- Chậm đã.
Chỉ nhướng mày, ngừng lại, không vui hỏi:
- Làm gì rắc rối nữa, tên hề bày nhiều trò!
Thương Quân cười tà:
- Ta đến vội vàng trên người không mang theo tranh Phù Đồ, không biết Chỉ đại nhân có dư không?
- Dư tranh Phù Đồ?
Chỉ bật cười nói:
- Ha ha, đương nhiên là có.
Chỉ vươn tay hướng một vị Ma Quân bên cạnh mình.
Ma Quân đó biến sắc mặt nhưng không dám cãi lệnh, vội lấy tranh Phù Đồ ra, hai tay đưa tới, nhưng ánh mắt âm trầm tràn đầy oán hận.
Chỉ nhận lấy tranh Phù Đồ, tay huơ huơ cười hỏi:
- Đại nhân muốn thứ này sao?
- Ừm ừm, là nó!
Thương Quân cười nói:
- Tuy với thần thông của ta không e ngại nguy hiểm trong biển ma nhưng tránh chút rắc rối càng tốt.
Chỉ bật cười, hai tay vỗ.
Bùm!
Tấm tranh Phù Đồ bị bóp nát vụn ném lên trời.
Chỉ cười to bảo:
- Ha ha ha, bổn tọa có rất nhiều tranh Phù Đồ nhưng xé chơi cũng không đưa cho ngươi, ha ha ha ha ha ha! Sảng khoái!
Chỉ nhìn nụ cười cứng ngắc trên mặt Thương Quân thì rất thích thú, sướng hết cả người.
Thương Quân buông bàn tay chìa ra, nụ cười dần lạnh lùng nói:
- Chỉ huynh quả nhiên hào sảng, có giỏi thì xé đầu mình ra tại hạ mới thật sự phục.
Chỉ cười phá lên, giễu cợt nhìn Thương Quân rồi điều khiển ngọn núi bay hướng biển ma.
Rào rào!
Sóng to bị chấn động tung lên cao, rất nhanh ngọn núi biến mất trước mắt mọi người.
Có khoảng mười người theo ba huynh đệ đi vào, còn hai mươi người vì không có tranh Phù Đồ nên ở lại biển ma.
Ma Quân vốn có tranh nhưng bây giờ không có chỉ có thể buồn bực đứng trên vách núi, mặt xanh mét.
Các thế lực có tranh Phù Đồ đều rục rịch bắt đầu đến gần biển ma.
Thương Quân vươn tay ngăn lại:
- Chờ chút.
Mọi người sửng sốt, tập thể dừng bước. Ai kêu Thương Quân là Ma Tôn, bọn họ không dám không nghe.
Mắt Lý Dật lạnh băng, tuy khó chịu nhưng cố nhịn.
Vì mặc dù thân phận của Lý Dật cao quý nhưng đối phương thực lực mạnh mẽ, nếu người ta liều mạng thì gã sẽ chịu thiệt lớn.
Thương Quân cười tà, bỗng lắc người lao hướng vách núi, mục tiêu là thế gia Thánh Ma, hơn hai mươi người bị nhóm Chỉ bỏ lại.
- A! đại nhân...!
Đám Ma tộc cảm nhận bóng ma chết chóc giáng xuống, mới hét lên đã bị vạn kiếm bắn nổ banh xác tại chỗ.
Các tiếng hét thảm liên tiếp:
- A!!!
Nhưng chỉ chớp mắt, hai mươi Ma tộc thành mây khói, bao gồm Ma Quân xui xẻo không được theo vào cũng thành ma khí tinh thuần nhất.
Mọi người hút ngụm khí lạnh, cảm nhận kiếm khí khủng bố đáng sợ kia. Một kiếm uy hiếp, đám đông náo đông đều thụt lùi.
- Ha ha, không cần sợ.
Thương Quân híp mắt nhìn mọi người, cười nói:
- Mới rồi mọi người cũng thấy, là lão quái vật Chỉ đắc tội ta trước, ta giết mấy người của hắn kiếm lời cũng không quá đáng phải không?
Thương Quân nhìn bốn phía, mọi người lắc đầu nguầy nguậy.
Có người lên tiếng:
- Không quá đáng, không quá đáng, nên như vậy, nên như vậy.
- Ha ha ha! Thế thì tốt.
Thương Quân quay về biển ma, nói:
- Lúc nãy ta cũng nói rồi, quên tìm tranh Phù Đồ. Nhưng không sao, chỗ này có rất nhiều, chắc trong tay nhiều người cũng có? Ai hiến dâng một tấm ra cho ta là có thể đi xuống.
Xung quanh biển ma tĩnh lặng, một mảnh lặng ngắt như tờ.
Không ai chịu hiến của mình, tất cả đều hai mặt nhìn nhau, trông chờ vào người khác.
Thương Quân khoanh tay trước ngực cười nói:
- Nếu không có người thì tất cả đều đừng vào, dù sao ta không thể đi vào thì đừng hòng ai được vào. ---------------