Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3677: Chặn bắt




Man thu tay phải về, cái bóng ma vượn tất cả gã tan biến trên không trung. Man từ từ ngồi xuống.
Nhưng chớp mắt ao đen bắn ra tia sáng lạnh chất chứa kinh sợ, khuôn mặt ma vượn to lớn hiện ra.
Đằng trước không trung, năm ngón tay Lý Vân Tiêu nắm hờ, kiếm khí khủng bố không ngừng phát ra từ người hắn. Tất cả quy tắc trong thiên địa ngừng vận chuyển vào khoảnh khắc này, ngưng tụ thành một thanh kiếm!
Tranh cũng hết hồn:
- Là kiếm khí đó!
Kiếm ý cường đại kia lúc trước lộ ra khi đánh bại Trụ.
Khác biệt là lúc trước Trụ bị động dẫn phát, gieo gió gặt bão. Giờ phút này Lý Vân Tiêu tự mình ngưng tụ nó.
Một thanh thánh kiếm rộng lớn luân phiên hư thực, đêm ngày không ổn định trong lòng bàn tay Lý Vân Tiêu. Kiếm ý cường đại háo thànthừng vòng ánh sáng vàng tán đi.
Trên chiến xa, rốt cuộc Lỗ Thông Tử sợ hãi kinh hoàng nói:
- Kiếm... Kiếm đó rốt cuộc là sao? Dù là thánh khí cũng không có uy năng khủng bố như vậy.
Man đứng bật dậy, người kêu răng rắc như bành trướng một vòng. Man lại giơ tay lên, ma vươn sau lưng gã nhúc nhích theo, càng dữ tợn.
Không chỉ thế,, sau đuôi chiến xa kéo trứng vàng to lớn, mấy trăm phù văn không ngừng vỡ ra, mơ hồ có ma ảnh to lớn chuyển động trong trứng.
Cơ thể Lý Vân Tiêu chịu đựng đau đớn to lớn, lực lượng thân thể hư quang không chịu đựng nổi kiếm khí, mạch máu thi nhau vỡ nát.
Lý Vân Tiêu đột nhiên siết chặt thánh kiếm, chịu đựng cơn đau lăng trì giơ kiếm chém tới trước.
Ầm!
Thiên địa nháy mắt bị chém thành hai nửa. Man hét to đánh quyền kình đụng vào kiếm quang, chiến xa nổ nát. Tám con giống rồng giống ngựa trong khoảnh khắc hóa thành ma khí tán đi.
Tay của Man nháy mắt bị kiếm khí xé rách ra, nổ nát.
Kiếm quang bị trùng kích nổ tung, cuốn lấy Lỗ Thông Tử kinh hoàng ngồi bên cạnh vào.
Vèo!
Lỗ Thông Tử giơ roi đồng kinh khủng nhìn cơ thể mình bị nghiền nát, máu thịt bay tứ tán.
Lỗ Thông Tử kinh hoàng hét to:
- Không, ta không muốn chết!
Lỗ Thông Tử chỉ còn nửa lồng ngực, mắt tràn đầy tuyệt vọng, sợ hãi, không cam lòng.
Tiếng hét của Lỗ Thông Tử tràn đầy thê lương:
- Đại nhân cứu ta! Man đại nhân cứu ta!
Man trở thành cọng rơm cuối cùng có thể cứ Lỗ Thông Tử.
Man khẽ hừ, mắt tràn đầy kinh khủng, gã mất cánh tay, ma vật đê giai không ngừng chui ra khỏi vết đứt, có dấu hiệu hàng giải.
Tay trái Man chộp phần vai phong ấn vết thương, lại túm Lỗ Thông Tử bao bọc lão trong tầng ma quang, bay nhanh tới trước.
Trứng ma vượn màu vàng theo sau Man. Đa số người chỉ thấy nhát kiếm, chiến xa bắn ra luồng sáng, hai màu vàng và đen giằng co rồi chớp mắt trốn mất biệt.
- Đã chết sao?
Đầu óc Lý Vân Tiêu choáng vàng, hắn luôn cố trợn to mắt cho đến khi ma quang biến mất ở trước mắt. Đôi mắt Lý Vân Tiêu tràn đầy lo âu.
Lỗ Thông Tử bị tổn hại nặng, theo lý thuyết sẽ không sống nổi với vết thương đó. Nhưng đấy là Lỗ Thông Tử! Trực giác nói cho Lý Vân Tiêu biết chắc chắn Lỗ Thông Tử chưa chết, lão còn sống.
Lòng Lý Vân Tiêu như có tảng đá đè làm hắn hít thở khó khăn, tâm tình nặng nề đến mức quênluôn đau đớn.
Lý Vân Tiêu đứng ngơ ngác trên cao, người đẫm máu nhìn hướng Lỗ Thông Tử biến mất, không biết suy nghĩ cái gì.
Một luồng ma quang vụt qua đáp xuống cạnh Lý Vân Tiêu, là Nguyệt, mắt đen quan tâm nhìn hắn, khẽ hỏi:
- Vết thương của Lý đại nhân...
Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:
- Ta không sao.
Tâm tình Lý Vân Tiêu rất kém, đến nỗi không muốn nói chuyện.
Nguyệt nhìn thấu điều đó:
- Vậy Lý đại nhân hãy nghỉ ngơi đi, những ma vật mất đi thống lĩnh đã không còn đáng lo.
Lý Vân Tiêu hốt hoảng nhẹ gật đầu.
Đám người Tranh bộ kinh khủng nhìn Lý Vân Tiêu, tuy sau nhát kiếm đó ai đều nhìn ra được hắn đã là nỏ mạnh hết đà nhưng vẫn thấy e sợ và kính trọng hắn.
Vẻ mặt của Tranh cũng hoảng sợ rồi trở nên âm trầm, đôi mắt phức tạp nhì nLý Vân Tiêu đăm đăm.
Trời cao vạn dặm tuy đứng đầy người nhưng hoàn toàn lặng yên không một tiếng động.
Những ma vật bị Lỗ Thông Tử cải tạo vì mất thống lĩnh nên đứng ngây ngẩn trên cao.
Một lúc sau Tranh tỉnh táo lại từ rung động nhát kiếm kia, gã nhìn lướt qua ma vật trên trời, ra lệnh:
- Giết hắn!
Cường giả Tranh bộ trong thành Xạ Tinh lục tục đến nơi, Tranh ra lệnh một tiếng liền có sát khí ngập trời, nhiều ma ảnh giết hướng đám ma vật cải tạo.
Trên bầu trời thành trì trở thành chiến trường khủng bố, ma khí tán tán, mặt trời ẩn náp, bầu trời tối tăm.
Lý Vân Tiêu không tâm thìn hđánh nhau, hắn cùng Nguyệt quay về thành Xạ Tinh, chỗ Nguyệt bộ cư trú.
Chiến đấu bên chiến trường tuy kịch liệt nhưng kết quả đã định, vấn đề là thưng vong lớn hay nhỏ.
Dọc đường đi thông suốt, tất cả cường giả gần như ở trên cao giết địch. Quay về Nguyệt bộ Lý Vân Tiêu liền bế quan điều dưỡng.
Nhưng mấy canh giờ sau một lực lượng cưỡng ép đánh gãy Lý Vân Tiêu bế quan, hắn mở mắt ra nhưng không lộ vẻ khó chịu mà lắc người thuấn di đến phòng khách.
Trừ Nguyệt ra còn có Tranh, hai Ma Quân cường đại ở trong đại sảnh.
Tranh hắn Lý Vân Tiêu đến, biểu tình phức tạp mở miệng hỏi:
- Như thế nào?
Lý Vân Tiêu thành thật đáp:
- Tiêu hao nghiêm trọng, trong khoảng thời gian ngắn không cách nào phục hồi. Nếu Tranh đại nhân không có việc gì quan trọng thì ta không tiếp được.
Tranh nói:
- Rất nhiều chuyện quan trọng không thì ta đã chẳng đến tìm ngươi.
Lý Vân Tiêu cua mày kéo cái ghế ngồi xuống, làm bộ dáng rửa tai lắng nghe.
Tranh chắp hai tay sau lưng mắt nhìn Lý Vân Tiêu chăm chú, chậm rãi nói:
- Trong cuộc chiến lúc trước ngươi sử dụng xích sắt là thứ gì.
Lý Vân Tiêu biết Tranh đang hỏi về Ma Nguyên tỏa, hắn biết không giấu được nữa, đơn giản nói thẳng:
- Xích đó tên là Ma Nguyên tỏa, có thể phong tỏa lực lượng ma nguyên.
- Cái gì?!
Tranh, hai Ma Quân, thậm chí Nguyệt đều hoảng sợ.
Tuy rằng bọn họ sớm có suy đoán nhưng nghe Lý Vân Tiêu chính miệng thừa nhận vẫn làm lòng bọn họ vô cùng rung động.
Tranh trầm giọng hỏi:
- Có thể phong bao lâu? Có hạn chế gì?
Lý Vân Tiêu nói:
- Tất nhiên là phong ấn vĩnh cửu, hạn chế thì đối với Ma tộc càng cao cấp lực lượng phong ấn càng thấp.
Cảm xúc của Tranh hơi dao động, gã đi tới đi lui trong đại sảnh. Tranh vung tay lên ra hiệu những người khác lùi xuống.
Hai Ma Quân đi theo Tranh gật đầu hóa thành ma quang rời đi.
Nguyệt ngây người, tràn đầy lo lắng xem Lý Vân Tiêu. Mãi khi Lý Vân Tiêu gật đầu Nguyệt mới ra khỏi đại sảnh.
Nguyệt vốn thuộc về Tranh bộ, hành động dó rõ ràng không thèm nghe mệnh lệnh của Tranh, hưng lúc này gã không hề tỏ vẻ tức giận.
Chờ mấy người rời đi, Tranh vung tay lên, một đống ma phù bắn ra từ lòng bàn tay gã chui vào không gian bốn phía. Từng tầng ánh sáng kết giới vòng quanh bốn phía, lấp lóe không dứt.
Hai tay Tranh bắt ấn,quanh người gã hiện ra ma vật như cự nô chia bốn góc giám thị bên ngoài.
Làm xong tất cả Tranh hơi yên tâm, nhìn Lý Vân Tiêu chằm chằm hỏi:
- Ma Nguyên tỏa có thể khóa Thánh Ma không?
Lòng Lý Vân Tiêu máy động, xem hàng loạt hành động của Tranh thì biết gã có chuyện quan trọng muốn hỏi, ai ngờ là điều này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.