Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3670: Lợi dụ 1




Tranh, Trụ lấy lại tinh thần, hai người nhìn nhau, thấy giật mình và kiêng kị trong mắt đối phương.
Hai người ăn ý đáp xuống cách trước mặt Lý Vân Tiêu mấy trăm trượng. Mặt Tranh, Trụ lạnh băng nhìn Lỗ Thông Tử chằm chằm.
Trụ cười khẩy nói:
- Tiểu tử giỏi. Dám lừa chúng ta! Giờ thì ngươi bó tay chịu trói hay để chúng ta tiễn ngươi về trời?
Lỗ Thông Tử lạnh lùng nói:
- Ngươi nói ác vậy, tranh thủ luyện hóa một ma thân chắc được lợi nhiều đúng không? Còn bảo ta lừa các ngươi? Hôm nay không chết không ngừng!
- Hừ! Hay cho câu không chết không ngừng!
Tranh cười lạnh nói:
- Ngươi có tư cách này sao? Bốn chữ đó hơi đao to búa lớn.
Lỗ Thông Tử hừ lạnh một tiếng:
- Tranh bộ đúng là mạnh thật nhưng chưa chắc lão phu sẽ thua các ngươi!
Lỗ Thông Tử giơ roi đồng lên, ma thú, ma cồng tán loạn bốn phía như nhận được tín hiệu bốn phương tám hướng xúm lại.
Những khí thế cường đại khuếch tán khiến các Ma tộc Tranh bộ biến sắc mặt, lòng người hoảng sợ, tình hình náo động.
Tranh kinh kêu:
- Những ma thú, ma cầm này là tộc loại nào, sao ta chưa từng gặp qua?
Lỗ Thông Tử cười đắc ý:
- Ha ha ha! Chúng nó toàn là tâm huyết của lão phu, Long Tượng Trí Mang đời thứ ba, Thủ Hạc đời thứ bốn, còn có Sỏa Điểu đời thứ ba... Ha ha, mỗi chủng loại là kết tinh trí tuệ của lão phu.
Tranh giật mình kêu lên:
- Cái gì? Mấy thứ này là Long Tượng Trí Mang?
Tranh nhìn những ma thú cường đại, thể hình khác hẳn với Long Tượng Trí Mang, khí thế và lực lượng cũng khác nhau một trời một vực.
Nhưng nhìn kỹ thì có nhiều chỗ giống nhau, tuy làm người ta khó tin nhưng chứng minh Lỗ Thông Tử nói thật.
Tranh kinh ngạc kêu lên:
- Sao ngươi làm ra được?
Lỗ Thông Tử lạnh lùng cười:
- Hình như Tranh đại nhân rất có hứng thú? Muốn biết bí thuật cũng được, giết Lý Vân Tiêu thay ta thì ta sẽ đưa bí thuật cải tạo những ma vật này cho đại nhân.
Ánh mắt Tranh lạnh băng:
- Ngươi nghĩ ly gián có hiệu quả sao?
- He he.
Lỗ Thông Tử cười gằn:
- Có lẽ những con ma thú này không lọt vào pháp nhãn của đại nhân được, nhưng ta nghiên cứu ra Long Tượng Trí Mang đời thứ hai có thể không sợ giới lực Thiên Vũ giới, thứ này không hấp dẫn đại nhân sao?
Tranh, Trụ đồng thanh kêu lên:
- Cái gì?!
Trụ la lên:
- Tuyệt đối không thể nào! Nếu có cách vượt qua giới lực thì Man bộ của ngươi sớm xưng bá Thiên Vũ giới rồi!
Lỗ Thông Tử cười quái dị, nghiền ngẫm hỏi:
- Sao đại nhân biết ta thuộc Man bộ?
Trụ lạnh lùng nói:
- Bây giờ ngươi còn muốn giấu diếm thân phận? Nếu không có một trong tám bộ ở sau lưng giúp đỡ thì ngươi làm sao gây ra động tĩnh lớn như vậy được? Đợi lão phu bắt lấy ngươi rồi sẽ tìm Man hỏi tội.
Lỗ Thông Tử không tỏ ý kiến, khẽ cười nói:
- Tùy các ngươi nghĩ sao thì nghĩ, thích làm gì thì làm. Nếu muốn tư liệu Long Tượng Trí Mang đời thứ hai thì bây giờ chúng ta có thể bàn bạc.
Trụ tiến lên một bước quát to:
- Muốn bàn cũng được, trả ma đản lại cho ta đã!
Trụ phát hiện giá trị rất lớn của Lỗ Thông Tử, nếu có thể nghiên cứu chế tạo ra ma thú vượt qua giới lực Thiên Vũ giới đem lại ý nghĩa to lớn khó thể đánh giá, gần như là sáng kiến vượt thời đại.
Mặc kệ là thật hay giả, trước khi đàm phán Trụ phải lấy lại ma đản đã.
Lỗ Thông Tử lắc đầu nói:
- Bàn điều kiện trước đi, nếu không thể đồng ý thì lão phu sẽ hủy ma đản ngay. Bên trên có mấy trăm cấm chế ta bày ra, miễn ta huơ roi đồng là ma đản sẽ thành tro ngay.
Tay Lỗ Thông Tử cầm roi đồng lấp lánh phù văn, khi giơ lên thì trứng vàng chiến xa kéo sau đuôi cũng lóe sáng.
Trụ tức giận quát:
- Ngươi dám uy hiếp ta?!
Lỗ Thông Tử cười phá lên:
- Ha ha ha! Nực cười!
Lỗ Thông Tử sầm mặt nhìn đám người:
- Các ngươi muốn giết ta thì ta uy hiếp các ngươi có gì lạ? Bàn được thì bàn, không bàn được thi tan xương nát thịt, mọi người cùng nhau ngọc đá đều vỡ!
Mặt Tranh vặn vẹo lạnh lùng nói:
- Ngọc đá đều vỡ? Ngươi xem trọng mình quá.
Thỉnh thoảng có Ma Quân, ma vật từ bốn phía bay tới, trên bầu trời rất nhanh tụ tập ngàn Ma tộc, toàn là cường giả Tranh bộ. Có người đứng riêng, có tụm năm tụm ba, mặt rắn đanh nhìn chằm chằm quanh chiến xa.
Lỗ Thông Tử giơ roi đồng gõ không khí:
- Ha, không phục thì cứ thử!
Môn pháp trên chiến xa thành hình quạt xòe ra chĩa hơn một nửa bầu trời.
Tất cả ma vật trở nên căng thẳng và thô bạo, từng vòng sát khí phát tán dấy lên địch ý đầy trời, không khí nặng nề.
Lỗ Thông Tử đã bình tĩnh lại, nhếch mép cười nhạt,chẳng sợ ai.
Trụ cũng bình tĩnh lại, quát:
- Nếu muốn bàn thì điều kiện là gì?
Lỗ Thông Tử nói:
- Đơn giản, một là thả chúng ta đi, hai là giết Lý Vân Tiêu. Vậy thì sẽ trả ma đản cho các ngươi, và giao luôn cách cải tạo Long Tượng Trí Mang đời thứ hai, thậm chí có thể cho cách cải tạo đời thứ ba.
Mắt Lỗ Thông Tử lấp lóe tia sáng, tràn đầy sát khí lạnh băng nhìn Lý Vân Tiêu chằm chằm, lão quyết tâm giết mối họa này.
Trụ xoay người hỏi Tranh:
- Thấy sao?
Tranh cau mày liếc Lý Vân Tiêu, chậm rãi nói:
- Tha cho các ngươi đi thì ta làm được, còn về giết Lý Vân Tiêu... Ta thả các ngươi rồi các ngươi có thể tự mình giết, kêu Tranh bộ ta ra tay thì không tốt lắm.
Lý Vân Tiêu đứng gần đó nghe tới đây thì cau mày nhưng giây lát tự nhiên như thường.
Xem ra hai người đã bị Lỗ Thông Tử thuyết phục, dù sao Long Tượng Trí Mang đời thứ hai có thể không nhìn giới lực quá hấp dẫn.
Trên đời không có kẻ thù mãi mãi, cũng không có bằng hữu vĩnh viễn. Trước ích lợi thì Tranh, Trụ bán đứng Lý Vân Tiêu không có gì kỳ. Tranh đã chừa chút tình cảm, không tự mình xuống tay xử hắn.
Tiểu Hồng, Nguyệt hoàn toàn biến sắc mặt, hai người xuất hiện cạnh Lý Vân Tiêu, biểu tình tức giận.
Nguyệt cắn răng nói:
- Tranh đại nhân, vừa rồi nếu không có Lý đại nhân ra tay thì ngươi này đã chạy trốn.
Tranh ngại ngùng gật đầu nói:
- Ta biết, hai người là kẻ thù không đội trời chung nên ta nguyện ý cho bọn họ cơ hội tự tay chấm dưt.s
Tiểu Hồng giận dữ:
- Một kích vừa rồi Vân Tiêu Ca ca đã dốc hết sức, làm gì còn sức đáu với Lỗ Thông Tử?
Trụ cười khẩy nói:
- Bản thân Lý Vân Tiêu còn chưa lên tiếng, hai tiểu nha đầu các ngươi la toa cái gì?
Hai nữ nhân siết chặt nắm tay muốn xông lên nhưng bị sức mạnh vô hình cản lại, là Lý Vân Tiêu phất tay ngăn chặn.
Lý Vân Tiêu nói:
- Bình tĩnh chút, chờ bọn họ diễn kịch xong đã.
Biểu tình của Lý Vân Tiêu cực kỳ bình tĩnh nhưng trong lòng đang đè nén lửa giận.
Nhưng bây giờ quan trọng nhất là nhanh chóng phục hồi lực lượng, mới rồi khi đám người Lỗ Thông Tử nói chuyện Lý Vân Tiêu đã khỏe hơn nhiều. Bởi vậy Lý Vân Tiêu lười tranh chấp, vì mọi thứ trên thế giới này dựa vào thực lực nói chuyện.
Đáy mắt Lý Vân Tiêu lóe tia lạnh lẽo, vẻ mặt hờ hững nhắm mắt lại tiếp tục điều tức.
Lỗ Thông Tử cười lạnh nói:
- Tranh đại nhân, thế thì rất xin lỗi, nếu không giết Lý Vân Tiêu vậy lão phu chỉ có thể thỏa mãn một điều kiện của các ngươi. Ma đản hoặc thành quả nghiên cứu, các người chọn một cái đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.