Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3660: Kinh biến 2




Nhưng không ai thèm quan tâm Tùy, nửa người trên của gã bị nổ bay xa mấy chục trượng hoàn toàn hàng giải thành một đống Ma tộc đê giai tự tán đi.
Thần trí của Tùy tan biến trong thiên địa, đã chết hẳn.
Toàn quá trình chỉ trong khoảnh khắc, khi mọi người phản ứng lại thì Hoan đã cầm Nặc Á chi chu.
Bảo hét to một tiếng:
- Chết tiệt! Chuột nhắt, sao ngươi dám!
Sát khí kinh thiên phát ra từ trán Bảo bắn thẳng lên trời.
Hoan cười khẽ, dường như đã chuẩn bị từ lâu, gã xoay người bước ra trăm trượng định chạy đi.
Nhưng nụ cười đông trên mặt Hoan, vì trước con đường đã có Lý Vân Tiêu chờ sẵn, biểu tình châm chọc.
Hoan biến sắc mặt vài lần rồi vung tay phải lên, ánh sáng vàng bắn ra, quát to:
- Cầm lấy! Ngươi đi trước, gặp lại ở chỗ cũ ngoài thành!
Hoan nói xong người nổ cái bùm hóa thành một đoàn ma khí tán đi trên không trung.
Lý Vân Tiêu sửng sốt, phản xạ đón lấy ánh sáng vàng, đúng là Nặc Á chi chu.
Lý Vân Tiêu hoang mang, người đó khó khăn kiếm về Nặc Á chi chu chẳng lẽ chỉ để giá họa cho hắn? Khả năng không quá lớn.
Chờ khi Lý Vân Tiêu lấy lại tinh thần thì không còn cảm ứng được Hoan tồn tại nữa, chỉ có hàng trăm sát khí cường đại từ bốn phía tỏa định Lý Vân Tiêu.
ma khí dần tán đi, Bảo bước ra từ bên trong, hai mắt như đao nhìn Lý Vân Tiêu đăm đăm.
Bảo lạnh lùng nói:
- Hay thật, không ngờ các ngươi hát đôi lừa chúng ta.
Nguyệt ở phía xa bay tới, lớn tiếng giải thích:
- Lý đại nhân vô tội, người kia cố ý hạiLý đại nhân!
Nhưng không ai thèm nghe Nguyệt giải thích, biểu tình cực kỳ nghiêm túc bao vây Lý Vân Tiêu.
Dù sao giết người cướp báu trong Diêu Quang điện là điều chưa từng xảy ra, không ngờ diễn ra ngay trước mắt bọn họ.
Bảo lạnh lùng nói:
- Ta khuyên Nguyệt đại nhân nên bình tĩnh một chút. Hiện tại không chỉ hắn có hiềm nghi lớn, chúng ta cũng sẽ khống chế Nguyệt đại nhân trước.
Nguyệt biến sắc mặt, tức giận quát:
- Ngươi nói cái gì?!
Bảo lạnh lùng nói:
- Ta biết Tranh đại nhân hứa hẹn với Nguyệt đại nhân nhưng chuyện gì ra chuyện đó, nếu việc này liên quan tới Nguyệt đại nhân thì Nguyệt đại nhân tuyệt đối không sống được!
Bảo vung tay lên, trong phút chốc mấy Ma Quân đáp xuống bên cạnh Nguyệt, người phát ra ma khí, khí thế cường đại trấn áp nàng. Nếu Nguyệt chống cự là bọn họ sẽ ra tay ngay.
Không chỉ mình Nguyệt, Tiểu Hồng và Tử, một Ma Quân Nguyệt bộ khác cũng bị mấy người vây quanh, khống chế.
Lý Vân Tiêu cất Nặc Á chi chu, thản nhiên nói:
- Nực cười, con mắt nào của các ngươi thấy ta giết người cướp báu? Người kia ném báu vật cho ta, chỉ nói một câu thế là ta thành đồng bọn? Chắc không phải các ngươi biết không hy vọng bắt hung thủ nên cố ý tìm ta thay thế đi?
Bảo hừ mũi:
- Lý đại nhân miệng lưỡi bén nhọn lắm. Ta không nói Lý đại nhân là hung thủ, chỉ nói Lý đại nhân có hiềm nghi lớn. Dù sao báu vật đó dang nằm trong tay Lý đại nhân, miễn Lý đại nhân thành thật phối hợp với chúng ta thì tất nhiên sẽ không bị gì.
Lý Vân Tiêu nói:
- Ta phối hợp với các ngươi tất nhiên không thành vấn đề, nhưng ta chỉ sợ các ngươi trúng mưu kế của người kia. Hắn cố ý ném báu vật cho ta rồi thi triển độn thuật cường đại để các người sốt ruột không tìm thấy người liền tập trung ánh mắt vào ta, người đó chắc đã mượn cơ hội bỏ chạy.
Bảo nói:
- Lý đại nhân nói rất có thể, nhưng Diêu Quang điện không phải chỗ bình thường, rất khó chạy trốn thần không biết quỷ không hay. Giờ thì xin năm vị đại nhân hãy đứng trên cao, đừng hành động thiếu suy nghĩ nếu không đừng chúng ta không khách sáo!
Đám người Nguyệt bất đắc dĩ, biết sự việc nghiêm trọng, bọn họ đành cùng Lý Vân Tiêu dứng trên trời nhận mọi người giám sát.
Vẻ mặt Lý Vân Tiêu bình thản chắp hai tay sau lưng mặc kệ bọn họ khám xét.
Dù sao chuyến đi thành Xạ Tinh không uổng công, không chỉ hoàn thành nhiệm vụ đã định, được đến địa đồ Băng Vực còn ngoài ý muốn nắm giữ Nặc Á chi chu, xem như thu hoạch lớn.
Nghe Tùy nói thì Nặc Á chi chu tự động xuyên hư không dã bị gã chặn lại, chưa chắc Diệp Nam Thiên chết, có lẽ sẽ từ trong đó tìm ra chút manh mối.
Lý Vân Tiêu ngoan ngoãn nhận điều tra và giám sát, vì không muốn trở mặt với Tranh bộ, chuẩn bị cho không lâu sau mượn
Nếu bây giờ xé rách mặt thì đừng mơ mượn siêu truyền tống đại trận.
Lý Vân Tiêu thầm thấy lạ về thân phận của Tùy, dường như lai lịch rất không đơn giản, nhưng nhìn bộ dạng của đám người Tử thì Tranh bộ cũng xa lạ về người này.
Trong khi quảng trường giao dịch hỗn loạn, trong mật thất, Tranh và Trụ rất giật mình.
Tranh tức giận nhìn chằm chằm kính nước, khi ma khí tản ra đã mất bóng dáng của Hoan.
Tranh không ngừng đánh ấn quyết vào kính nước, bóng sáng trong kính bắt đầu biến ảo, hình ảnh di chuyển nhanh, tất cả cảnh tượng trong Diêu Quang điện hiện ra.
Nhưng thủy kính tìm kiếm một lần, trừ thấy mấy Ma tộc núp trong chỗ tối yêu đương vụng trộm ra không phát hiện tung tích Hoan đâu.
Tranh giật mình kêu lên:
- Làm sao có thể?!
Hoan chạy mất ngay trước mắt gã!
Trụ hơi giật mình bước tới gần nhìn kính nước, lấy làm lạ lẩm bẩm:
- Rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thủ đoạn như vậy.
Trong khi hai người giật mình chợt biến sắc mặt, cùng quát to:
- Ai?!
Không biết từ khi nào bên cạnh trứng Thái Cổ ma Viên to lớn có một cái bóng dài.
Cái bóng đó phớt lờ hai người, liên tục đánh ra các loại ấn quyết vỗ vào quả trứng lớn.
Quả trứng hiện ra nhiều hoa văn cực kỳ phức tạp, khiến người hoa mắt.
Trụ hét to một tiếng:
- Dừng tay!
Trụ tức điên, lại có kẻ dám cướp ma đản, đây là đạp trên đầu thái tuế.
Hai tay Trụ vỗ hóa thành cự nhẫn chém qua, không gian phát ra tiếng ken két bị cắt đứt thành hai nửa.
Xoẹt!
Ma ảnh bị ma nhẫn xuyên thấu chém thành hai nửa, dần tan biến trước mắt Trụ và Tranh.
Nhưng cái bóng chưa tán đi hết thì hai người phát hiện bên trên ma đản lại ngưng tụ ra bóng người.
Cái bóng như không nhìn hai người, tiếp tục đánh bắt ấn vào ma đản, nhanh kinh khủng nhưng phát ra khí thế thì rất bình tĩnh.
Trụ tức xì khói:
- Chết đi!
Nhưng trong lòng Trụ rất sợ hãi, lắc người bay lên trên ma đản, tự háo chưởng vỗ xuống.
Trụ không dám dùng sức quá mạnh sợ làm hư ma đản nên đánh ra hết sức cẩn thận, ném chuột sợ vỡ đồ.
Đối phương thì không lo điều đó, cười gian vỗ ra song chưởng.
Ầm!
Bốn chưởng va chạm, Trụ bị đánh bay xa chục trượng.
Cái bóng trên ma đản cười gằn, hai tay bắt ấn nhanh vỗ xuống ma đản.
Trong phút chốc một tầng quang ảnh dâng lên bao bọc ma đản và người đó nhạt dần trong mắt Tranh, Trụ.
Trụ sợ tái mặt rống to:
- Mau ra tay, ngăn hắn lại!
Cái ma đản vô cùng quý giá, nếu bị mất thì Trụ không chịu nổi trách nhiệm này.
Làm Trụ nhức đầu nhất là không dám đánh hết sức, ma đản không chịu nổi trùng kích mạnh như vậy.
Con ngươi Tranh co rút, mắt bắn ra tia sáng lạnh tức giận quát:
- Ngươi là Hoan!
Tuy rằng người trước mắt che giấu khuôn mặt nhưng Tranh nhận ra ngay nụ cười quái dị kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.