Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3656: Ma Lâm Ngọc 2




Người Lý Vân Tiêu run rẩy, mắt bắn ra tia sáng nhưng lập tức kièm nén, rũ xuống mí mắt che giấu trong lòng giật mình.
Hình ảnh khối Ma Lâm Ngọc kia khá giống Thiên Ngoại Huyền Minh thạch chẳng qua màu sắc khác, xem qua ảnh chiếu không có khí lạnh khủng bố như vậy.
Nguyệt nhận ra Lý Vân Tiêu giật mình, tò mò hỏi:
- Lý đại nhân, sao vậy?
Lý Vân Tiêu lắc đầu, mắt phủ lớp sương mù, không thấy rõ được suy nghĩ thật sự của hắn.
Đầu óc Lý Vân Tiêu xoay chuyển nhanh, suy nghĩ thoáng qua.
Thiên Ngoại Huyền Minh thạch đến từ thế gia Thánh Ma ở Băng Vực, nghe nói liên quan đến bọn họ trùng kích Thánh Ma cảnh, vậy thì rất có thể liên quan tới Ma Lâm Ngọc.
Tuy bây giờ Lý Vân Tiêu chưa thể xác định Thiên Ngoại Huyền Minh thạch có phải là Ma Lâm Ngọc không, nhưng giữa hai thứ chắc chắn có mối liên kết rất chặt chẽ
Bảo ảnh chiếu ra hình ảnh rồi nói với mọi người:
- Đó là vật ấy, người biết thì biết, người không biết sẽ không biết, không cần giải thích gì nhiều. Dù không có Ma Lâm Ngọc, hễ ai có tin tức của thứ đó thì bằng hữu của ta vô cùng cảm ơn.
Tuy Bảo không giải thích nhưng bên dưới âm thầm truyền tai nhau, mọi người đã gần như hiểu hết lai lịch Ma Lâm Ngọc, biểu tình giật mình.
Trong vô số năm tháng ở Ma giới tuy đếm kỹ thì số lượng Thánh Ma cũng nhiều, nhưng chia ra từng thời đại lại hiếm như lông phượng sừng lân.
Có thời đại vắt ngang mấy chục vạn năm nhưng chưa chắc có Thánh Ma tồn tại.
Một Ma Quân trầm ngâm nói:
- Thứ này e rằng chỉ thế gia Thánh Ma mới có được, những người có mặt khó ai ra giá được.
Những người khác đều gật gù.
Ma Lâm Ngọc đó hoặc là do thế gia Thánh Ma truyền xuống, hoặc là siêu may mắn gặp di thể Thánh Ma tọa hóa trong di tích, nhưng là loại nào thì đều là hy vọng xa vời.
Bảo quét mắt qua mặt đám người, đã hiểu:
- Xem ra không có Ma Lâm Ngọc, ài, tiếc qua.
Bảo phất tay, ảnh chiếu vụt tắt, bắt ấn đánh vào vòng sáng thu ma đản về.
Tim Lý Vân Tiêu rớt cái bịch, mới rồi khi Bảo liếc qua mọi người dường như cố ý vô tình ngừng lại trên mặt hắn một lúc.
Tuy chỉ trong chớp mắt nhưng không thoát khỏi thần thức của Lý Vân Tiêu.
- Nguy, chẳng lẽ mới rồi tinh thần ta rung động đã bị hắn bắt giữ được?
Trong lòng Lý Vân Tiêu tính toán nhanh, hắn thầm nghĩ:
- Nếu đúng vậy không chừng sẽ gây ra rắc rối lớn.
Tất cả Ma Quân vẻ mặt khát vọng, oán thán nhìn ma đản biến mất trước mặt, không hí trầm thấp lan tràn trên quảng trường, ai nấy hụt hẫng.
Trong Diêu Quang điện, một gian mật thất rộng rãi.
Mật thất đó không lớn nhưng đầy đủ bàn ghế trà rượu, tuy sắp xếp đơn giản, trong tĩnh mịch có chất đại khí.
Đột nhiên mặt đất lóe lên vầng sáng, một vật dâng lên, là ma đản của Thái Cổ ma Viên mới rồi xuất hiện trên quảng trường.
Khi nguyên ma đản hiện hình trong mật thất thì vầng sáng dần tán đi, độ sáng trong phòng như cũ.
Một Ma tộc áo đen ở trong góc tiến lên vươn tay vuốt ve ma đản.
Ma vân che khuôn mặt Ma tộc, chỉ có ánh mắt sắc bén ngẫu nhiên lấp lóe, không thấy rõ mặt thật.
Bên cạnh, trên một chiếc ghế nằm rất rộng, Tranh hai chân giao nhau nhàn nhã nhấp ngụm trà, vẻ mặt châm chọc nói:
- He he, ta đã nói là vô dụng, thần vật như Ma Lâm Ngọc trong toàn bộ Ma giới đếm trên đầu ngón tay, làm sao xuất hiện ở hội giao dịch thế này được?
Tranh luôn nhìn chằm chằm kính nước trong mật thất, trong kính ảnh chiếu tình hình trong Diêu Quang điện, thấy rất rõ vẻ mặt mỗi một vị Ma tộc.
Ma tộc nói:
- Ta cũng biết xác suất cực thấp, chẳng qua muốn thử một lần, huống chi...
Ma tộc chợt ngừng lời, trong áo đen bắn ra hai tia sáng cũng nhìn mặt kính, dường như đang theo dõi ai đó:
- Huống chi có vẻ không hoàn toàn hết hy vọng.
Tranh biến sắc mặt, nhíu mày hỏi:
- Ý ngươi nói Lý Vân Tiêu?
- He he, ra là Tranh đại nhân cũng quan sát được, xem ra ánh mắt của đại nhân chưa từng rời khỏi người này.
Ma tộc áo đen cười nói:
- Lúc Ma Lâm Ngọc vừa xuất hiện ta đã quan sát kỹ khuôn mặt và ánh mắt mỗi vị Ma tộc, trong đó có bảy người xuất hiện phản ứng khác lạ, nhưng chỉ có Lý Vân Tiêu là biểu hiện kịch liệt nhất. Hơn nữa trong khoảnh khắc Lý Vân Tiêu liền che giấu biểu tình, khiến người không nhìn thấu trong lòng, điều này chưa đủ nói nên vấn đề sao?
Tranh nói:
- Đúng là hơi khác lạ, nhưng bảo Lý Vân Tiêu có Ma Lâm Ngọc hoặc có manh mối Ma Lâm Ngọc thì ta không tin lắm.
Ma tộc áo đen mở miệng nói:
- Tranh đại nhân nói kiểu đó là muốn bảo vệ Lý Vân Tiêu này?
Tranh ngẩn ra một chút, tiếp theo sầm mặt lạnh lùng hỏi:
- Ý của Trụ đại nhân là sao?
Trụ cười nói:
- Ha ha, không có gì. Ta chỉ cảm thấy dường như Tranh đại nhân không muốn gây rắc rối cho Lý Vân Tiêu.
Mặt Tranh lạnh băng châm chọc:
- Nếu ngươi cảm thấy có bản lĩnh gây rắc rối được cho Lý Vân Tiêu thì cứ thoải mái đi, nhưng đừng bao giờ đoán lung tung ý nghĩ của bổn tọa, việc này rất nguy hiểm. Dù ngươi có thân phận Thánh Sử thì khó bảo đảm hôm nào đi dường lỡ bị một thiên thạch rớt xuống đập chết.
Trụ ngây người, cười gượng nói:
- Ha ha ha, Tranh đại nhân hài hước thật, ta chỉ nói chơi. Nhưng đại nhân đừng quên Lý Vân Tiêu là một trong nhân vật lãnh tụ Thiên Vũ giới, sớm muọn gì sẽ chết. Bây giờ vừa lúc Lý Vân Tiêu đang ở quý bộ, hay Tranh đại nhân và ta cùng nhau giết hắn, đây là công lớn. Hơn nữa người này có ma nguyên của Đế, có lẽ Tranh đại nhân và ta có thể qua đó dòm ngó lục đạo ma binh.
Tranh lạnh lùng cười:
- Bổn tọa tự hiểu sức mình, lục đạo ma binh là vật gì? Ma tôn bình thường như ta sao có thể dòm ngó nó? Ta còn chưa tới lúc ngại mình sống lâu. Nếu Trụ đại nhân ngứa ngáy khó nhịn thì có thể tự mình thử.
Trụ trầm ngâm giây lát, không trả lời, nhưng mắt gã hấp háy rõ là rất động tâm.
Tranh cười nhạt ở bên cạnh xem, trong mắt tràn đầy giễu cợt.
Tranh nhớ tới cuộc chiến Nguyệt bộ, thần thông và thủ đoạn của Lý Vân Tiêu, một chiêu làm tim Tranh đập nhanh, gã nổi lên lòng trào phúng với ý nghĩ không biết tự lượng sức của Trụ.
Trụ lặng im một lúc mới nói:
- Ta có thể mặc kệ việc đánh chết Lý Vân Tiêu nhưng ta nhất định phải tìm hiểu tung tích Ma Lâm Ngọc, cấp trên cực kỳ xem trọng việc ày, không cho phép một chút sai lầm nào.
Tranh cười khẩy nói:
- Đó là việc của ngươi. Phải rồi, nghe nói Viện được một phần Ma Nguyên của Ma Chủ Đế, đã bước chân vào Thánh Ma cảnh. Cấp trên có cái nhìn gì về việc này?
Trụ đáp:
- Ta có nghe nói nhưng không biết nhiều, chờ hội giao dịch này kết thúc ta định đi thành Thiên Hàn một chuyến bái phỏng Viện đại nhân và tìm hiểu kỹ xem sao. Về cái nhìn của cấp trên thì Ma giới có thể nhiều thêm một vị Thánh Ma là điều rất tốt.
Tranh ậm ừ:
- À.
Giọng điệu Tranh rất lạ, mặt ngoài không biểu hiện gì, vẻ mặt lạnh nhạt hờ hững.
Trụ cười nhạt, không nói gì nữa, gã biết trong lòng Tranh tuyệt đối không bình tĩnh như mặt ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.