Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3647: Một chiêu quyết định




Tranh cười gằn, gã giơ tay trái không ngừng bắt ấn, lạnh lùng nói:
- Cẩn thận, chiêu này sẽ tiễn ngươi xuống uosoi vàng.
Tranh kết thủ ấn, các hạt châu hiện ra quanh thân như xếp thành hai kết trận thế hình vuông.
Tranh hét to:
- Túng bá thiên hạ kích!
Ấn quyết vỗ tới, hạt châu ma trận bay lên cơn mưa đổ xuống.
Lòng Lý Vân Tiêu thầm hoảng hốt, lập tức biến ra ba đầu sáu tay nhanh chóng bắt ấn.
Trên hai ma binh phát ra khí âm trong trẻo kích động, vòng xoáy hiện ra bên cạnh Lý Vân Tiêu như mây đen bao trùm.
Tranh biến sắc mặt, gã nhận ra nguy hiểm ập đến, tay càng tăng sức mạnh đổ ập xuống.
Lý Vân Tiêu tợn to mắt lóe tia giác ngộ, quát to:
- Tinh Tuyền Bạo!
Hai thanh ma binh phát ra âm rung kịch liệt như sắp bị lực lượng tinh tuyền kích phát.
Tiểu Hồng chiến đấu bên dưới không kiềm được tim đập nhanh, lộ ra vẻ hoảng sợ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tranh dốc sức đánh một kích vào tuyệt kỹ tất sát của Ma Chủ như hai nắm đấm thịt đập vào miếng sắt.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Các hạt châu ma trận lần lượt nổ tung, nổ ra từng vòng ánh sáng.
Hai người cùng nhận được sức mạnh khủng khiếp trùng kích, thoáng chốc bị đánh bay. Ma quang xuyên trời thấu đất, đâm thủng vũ trụ khung trời.
Tranh biểu tình cực kỳ khó xem lộ vẻ khó tin, gã bị trùng kích đánhn bay xa cả trượng mới miễn cưỡng cố định lại, ổn định thân hình.
Lý Vân Tiêu như bị đạn pháo đánh bay không thấy bóng dáng, lao ra mấy trăm trượng. Lôi quang chợt lóe trên người Lý Vân Tiêu, biến mất, chủ động trốn vào vô hình.
Tranh sầm mặt đề phòng bốn phía, lạnh lùng nói:
- Trốn tránh không phải điều cường giả nên làm!
Thanh âm phản bác vang lên:
- Ha ha, được làm vua thua làm giặc. Trong mắt ta chỉ có người thắng và kẻ thua, chưa từng có kẻ yếu và cường giả.
Thanh âm đến từ bốn phương tám hướng, mỗi âm truyền ra thì âm sau đến từ phạm vi không thể hiểu được.
Nói xong một câu Tranh vẫn không thể phát hiện chỗ Lý Vân Tiêu ẩn núp, gã bực bội nói:
- Ngươi đi ra, lại đỡ một chiêu của ta!
Lần này chỉ có hai chữ đơn giản, vẫn không biết từ đâu truyền đến:
- Lý do?
Tranh trầm giọng nói:
- Nếu ngươi có thể đỡ một chiêu của ta thì việc Nguyệt bộ bỏ qua, bổn tọa đi ngay, từ nay mặc kệ Nguyệt bộ tự sinh tự diệt, tuyệt không nhúng tay vào.
Vừa rồi hai người đánh một kích kinh thiên động địa, ánh mắt mọi người đều tập trung vào bầu trời.
Tranh thốt lời khiến tất cả giật nảy mình, mỗi người có suy nghĩ khác nhau.
Nguyệt rất mừng nhưng nàng cũng lo không biết Lý Vân Tiêu có đỡ nổi một chiêu của Tranh không.
Hiện tại xem ra Lý Vân Tiêu hoàn toàn trong thế yếu, nếu có nắm chắc thắng thì hắn không cần trốn tránh làm gì.
Đăng sắc mặt âm trầm, mắt lấp lóe tia căm ghét, không rõ trong lòng gã nghĩ gì.
Y và Mễ biểu tình phức tạp nhìn lên trời. Thực lực của Tranh và Lý Vân Tiêu khó lượng, Y và Mễ chỉ có thể ngước nhìn, khó mà phỏng đoán.
Xẹt đùng!
Đột nhiên một nơi lóe lôi uang, Lý Vân Tiêu từ giữa hư không hóa thân ra, lạnh lùng nhìn Tranh.
Khoảnh khắc Lý Vân Tiêu hiện thân liền bị thần thức của Tranh tỏa định, khó thể trốn tiếp.
Nhưng Lý Vân Tiêu biết nếu Tranh đã nhận lời thì sẽ không đánh lén nữa.
Lý Vân Tiêu lộ mặt làm Tranh ngạc nhiên, gã lạnh lùng cười:
- Ha ha ha! Thật là ngông cuồng không có cuối, một kích vừa rồi cũng làm ngươi bị thương không nhẹ đúng không? Ngươi dựa vào cái gì đỡ được một chiêu của ta?
Lý Vân Tiêu phủi bụi trên người, thản nhiên nói:
- Chuyện này thì Tranh đại nhân không cần lo, lời vừa rồi người tất cả bộ tộc đều nghe thấy. Tranh đại nhân và ta lấy một chiêu làm hạn định giải quyết việc Nguyệt bộ.
Tranh cau mày, gã chỉ định dùng kích tướng dụ Lý Vân Tiêu ra rồi một chiêu tiêu diệt hắn, nay đối phương tràn đầy tự tin, không biết hắn lấy đâu ra niềm tin lớn thế, dám nói có thể đỡ được một kích của Ma tôn.
Lúc trước Tinh Tuyền nổ, chắc chắn Lý Vân Tiêu đã bị thương nặng, e rằng khó thể sử dụng lục đạo ma binh, muốn đỡ một chiêu của Tranh là nằm mơ nói mớ.
Tranh cười khẩy nói:
- Nỏ mạnh hết đà, nắm tay đánh không lại thì định dùng tâm kế sao?
Lý Vân Tiêu xoay cổ tay, cười nói:
- Tùy ngươi nghĩ sao.
Tranh sầm mặt quyết định:
- Được rồi, vậy một chiêu quyết định!
Tranh giơ tay lên, quanh than lại ngưng tụ rất nhiều hạt châu màu đen không ngừng phập phềnh từ trên xuống dưới.
Phạm vi hạt châu ngưng tụ lớn hơn trước kia gấp mấy lần, uy năng tăng theo cấp số nhân. Không gian bốn phía gần như thành một vực, hoàn toàn nằm trong sự khống chế của Tranh.
Lý Vân Tiêu không nói một câu giơ tay lên, năm ngón tay khép hờ thành trảo.
Kiếm khí bắn ra từ người Lý Vân Tiêu ngưng tụ thành một đoàn mông lung trong lòng bàn tay toát ra khí lạnh âm u.
Con ngươi Tranh co rút nhìn chăm chú vào đoàn kiếm khíe, khóe môi cong lên, không để bụng.
Mặt Lý Vân Tiêu dần nhăn nhó, kiếm khí ngưng tụ càng nhiều trong lòng bàn tay thì hắn càng răng trợn mắt, thậm chí cơ thể run rẩy.
Mắt Tranh lóe tia trầm trọng.
Đoàn kiếm khí màu trắng kia tuy hư vô mờ mịt nhưng bên trong như có thanh kiếm nhỏ đang từ từ ngưng tụ thành, kiếm ý kinh khủng bắt đầu khuếch tán theo.
Bên ngoài kiếm khí bắt đầu có Tử Lôi hiển hiện, không ngừng hóa thành điện xà chấn vào hư không như thẻ chật vật chạy trốn trước kiếm quang.
Rốt cuộc Tranh biến sắc mặt, tiểu kiếm biến ra ba thước bảy tấc trong lòng bàn tay Lý Vân Tiêu, trong vắt như trăng.
Thân kiếm không phải thực thể, tuy chỉ là một ảo nhả nhưng hà quang xinh đẹp bắn ra như vị Đế Quân trong thiên hạ.
- Đó là kiếm gì!?
Người Tranh run rẩy, trước kiếm thế đó gã hơi sợ hãi, nỗi sợ đã bao năm chưa từng xuất hiện.
Một kiếm này nguy hiểm như có thể xẻ Tranh ra.
Khiến Tranh càng hoảng sợ là kiếm uy không ngừng tăng lên như muốn từ hư thái ngưng thực.
Giờ phút này kiếm khí đã hóa thành nước lũ chảy trên bầu trời, lấy Lý Vân Tiêu làm trung tâm lan tràn ra.
Tất cả người Ma tộc hoàn toàn biến sắc mặt, kinh khủng nhìn ngoài sơn cốc, không dám nhúc nhích chút nào.
Tiểu Hồng và Đăng ngừng chiến đấu, biểu tình lo lắng nhìn Lý Vân Tiêu.
Tiểu Hồng hiẻu uy năng của nhát kiếm kia, cũng hiểu sau đó trạng thái của Lý Vân Tiêu sẽ rơi xuống đến cực điểm khó thể phục hồi trong lâu dài.
Tranh hét to một tiếng:
- Dừng tay!
Mặt Tranh hiện nét xấu hổ, cắn răng nói:
- Không cần thử chiêu này, kiếm thế như vậy chắc chắn có thể đỡ thần thông chiêu này của ta. Đến đây thì ta sẽ không hỏi lại việc Nguyệt bộ nữa, mặc kệ nó tự sinh tự diệt!
Tranh thốt lời, trong ngoài sơn cốc giật mình.
Đăng hoảng hốt kêu lên:
- Tranh đại nhân...
Tranh trừng Đăng, hừ lạnh rút về thần thông, ma châu đầy trời hóa khí tán đi.
Đăng mặt xám xịt, biết Tranh đã nói thì sẽ bỏ mặc việc Nguyệt bộ thật.
Mặt Lý Vân Tiêu trắng bệch vội đánh tan kiếm trong tay, nhưng cơ thể hắn không chịu nổi kiếm lực mang đến phản phệ, máu dâng lên cổ họng bị hắn cưỡng ép nuốt xuống tránh tỏ ra yếu thế trước mặt Tranh.
Tranh sắc mặt âm trầm nhìn Lý Vân Tiêu một lúc, hỏi:
- Vừa rồi là kiếm gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.