Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3552: Gặp 2




Hàn quang trong mắt Hiên Viên Diệu bắn ra, nói:
- Nếu không phải có thể mở ra, chúng ta cưỡng ép đi vào. Dùng thực lực của Vân minh chủ, thế giới này có nơi nào ngăn cản ngươi sao?
Lý Vân Tiêu trầm ngâm, hắn nhớ tới lời Bí Đình Phong ở toái thiên cao xuyên.
Toái thiên cao xuyên là con sông khu vực chảy qua Thánh Vực Thần đô, thậm chí là khe hở của Thiên Võ Giới. Nếu có được thực lực vô cùng mạnh mẽ, thật sự có thể xuyên qua,
- Tốt! Ta sẽ đi khu vực một chuyến, nhìn xem có thể tìm ra biện pháp thu hồi Hoàng Tuyền Minh Hỏa hay không.
Lý Vân Tiêu dứt khoát hạ quyết định, nói:
- Sau khi đi khu vực, cho dù kết quả như thế nào, ta sẽ lập tức tiến vào Ma giới. Mong rằng chư vị chuẩn bị mọi thứ, đồng tâm hiệp lực.
Mọi người cùng nói:
- Chúng ta tất nhiên sẽ không phục lòng minh chủ.
Lý Vân Tiêu đứng dậy, hắn bảo mọi người giải tán, hắn ngồi trầm ngâm tại chỗ.
Sau đó thân ảnh của hắn biến mất.
Sau một khắc, bên ngoài cách thành Viêm Vũ mấy ngàn dặm, trên không trung cao cao, thân ảnh Lý Vân Tiêu hiện ra.
Thần thức cường đại tỏa ra bốn phía, thần thức đang tìm kiếm gì đó.
Đột nhiên không gian hơi chấn động, hào quang màu xanh tỏa ra, một thân ảnh xuất hiện, sắc mặt đầy tức giận, không vui nói:
- Chuyện gì? Lại đến quấy rầy ta tu hành!
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
- Vi Thanh, ngươi quả nhiên ở đây. Ta có một chuyện muốn giúp đỡ.
Trong lòng biết người này vô sự không lên điện tam bảo, sắc mặt Vi Thanh biến hóa mấy lần, vẻ giận dữ biến mất, bình tĩnh nói:
- Nói đi.
Lý Vân Tiêu nói:
- Theo ta đi khu vực.
- Cái gì?
Vi Thanh ăn cả kinh, nói:
- Khu vực mở ra?
Lý Vân Tiêu nhìn qua hắn, ánh mắt lập loè. Vừa rồi Vi Thanh kinh ngạc sinh ra nguyên lực không đúng. Hắn bắt đầu cũng không quan sát tỉ mỉ, hiện tại quan sát, hai mắt bắn ra hào quang màu vàng.
- Hư Cực!
Lần này tới phiên Lý Vân Tiêu chấn động, sợ hãi nói:
- Ngươi đã đạt tới Hư Cực Thần Cảnh!
Sắc mặt Vi Thanh biến hóa, thầm trách cứ mình chủ quan, vốn muốn che dấu tu vị, không ngờ lại bị Lý Vân Tiêu bắt được.
Tuy phiền muộn, nhưng tâm tình nhanh chóng bình phục lại, hừ lạnh nói:
- Ngươi lúc đó chẳng phải là Hư Cực Thần Cảnh áo? Chẳng lẽ cánh cửa Hư Cực là do ngươi thiết kế, ngươi lên được mà người khác không lên được sao?
Lý Vân Tiêu ngây người một hồi, mới thì thào nói ra:
- Trước kia từng nghe qua danh của ngươi, ngươi chính là thiên tài có thiên phú mạnh nhất Thánh Vực những năm gần đây, ta ban đầu còn xem thường. Hiện tại xem ra quả nhiên không sai.
Vi Thanh nghe xong liền giận dữ, mắng:
- Lý Vân Tiêu, ngươi đang tố khổ ta sao? Chẳng lẽ ngươi bước vào Hư Cực là bình thường, ta là không bình thường?
Lý Vân Tiêu cười khổ lắc đầu, chính mình đến Hư Cực là đạt được cơ duyên. Có được Giới Thần Bi, đạt được giới lực chiếu cố. Hơn nữa hắn vào sinh ra tử, cửu tử nhất sinh mới may mắn đột phá đến Hư Cực. Vi Thanh chỉ ở trong nhà tu luyện cũng có thể thuận lợi đột phá.
Lý Vân Tiêu phiền muộn nói:
- Không đề cập tới việc này. Hiện tại ta muốn ngươi cùng đi khu vực, hơn nữa khu vực có quan hệ tới vận mệnh đồ đệ của ta và tỷ tỷ của hắn. Hiện tại có thể nói cho ta biết thân thế của bọn họ rồi đấy.
Vi Thanh nhíu mày, suy nghĩ một lúc mới nói:
- Thần đô tam lão Mộng Linh chân quân là người trong khu vực, cũng chính là chủ nhân thần đô. Tuy thần đô nằm trên Thánh Vực, nhưng là cửa vào đi thông khu vực vẫn bị Mộng Linh chân quân nắm giữ, mà Mộng Vũ Mộng Bạch là hậu nhân của hắn.
- Quả nhiên!
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói ra, hiển nhiên đã sớm đoán ra, cho nên nghe đáp án này cũng không quá ngạc nhiên.
Vi Thanh cũng biết Lý Vân Tiêu đã có suy đoán, dù sao lấy trí thông minh của Lý Vân Tiêu, không có khả năng không nhìn ra chút manh mối nào.
Hắn tiếp tục nói:
- Tỷ đệ Mộng Vũ có dị lực là được truyền thừa trong khu vực. Năm đó ta phong ấn bọn họ cũng không có phát hiện. Về sau mang hắn từ thành thành Viêm Vũ trở về mới chú ý tới. Cho nên cho hai tỷ đệ bọn họ tu luyện trong toái thiên cao xuyên, dùng lực lượng khu vực tẩm bổ bọn họ.
Lý Vân Tiêu nói:
- Vậy mục đích của ngươi hẳn là nhìn khu vực chi lực, hai là thông qua khống chế tỷ đệ bọn họ ngăn cản Mộng Linh chân quân đúng không?
Trong mắt Vi Thanh bắn ra hàn quang, nói:
- Cổ Phi Dương chính là Cổ Phi Dương, tuy ngươi đoán hợp tình hợp lý, nhưng ta vẫn cảm thấy không thoải mái.
Lý Vân Tiêu mỉm cười, nói:
- Có lẽ ngươi nên cảm thấy may mắn vì không làm tổn thương hai tỷ đệ bọn họ, nếu không mặc dù ngươi thiên phú và thực lực mạnh hơn nữa, ngươi cũng không sống tới bây giờ.
Sắc mặt Vi Thanh lập tức âm trầm, lạnh lùng nói:
- Ngươi đang uy hiếp ta?
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Chưa tính là uy hiếp, bởi vì ngươi cũng không có.
Hắn nhìn sắc mặt Vi Thanh khó coi, ngượng ngùng cười nói:
- Không nói chuyện này. Hiện tại có thể đi theo ta tới khu vực, thuận tiện giải quyết chuyện tỷ đệ Mộng Vũ Mộng Bạch luôn.
Vi Thanh nhìn hắn, đột nhiên nói:
- Ngươi gần đây chuẩn bị đi Ma giới đúng không?
Lý Vân Tiêu sững sờ, biết rõ hắn nói kế hoạch lúc trước, hắn cũng không biết Thánh Ma ra đời, trả lời:
- Không sai!
Vi Thanh nói:
- Ta có thể đi khu vực với ngươi, ta cũng sẽ khôi phục trí nhớ cho Mộng Vũ Mộng Bạch, giao lại cho ngươi. Mà điều kiện trao đổi là ta sẽ theo ngươi đi Ma giới.
- Cái gì? Ngươi muốn đi Ma giới?
Lý Vân Tiêu nghi hoặc, cao thấp dò xét hắn một phen, không biết hồ lô của hắn bán thuốc gì.
- Dường như ngươi không có lý do đi Ma giới a?
Vi Thanh lạnh lùng nói:
- Bổn tọa làm việc cho tới bây giờ đều là tùy tâm sở dục, không cần lý do?
Lý Vân Tiêu mỉa mai nói:
- Nói không có lý do, ta sẽ tin sao? Còn nữa, ngươi dựa vào cái gì vượt qua giới lực?
Vi Thanh nói:
- Vượt qua giới lực ta cần ngươi nghĩ biện pháp giúp ta. Bằng không ta tự đi một mình cũng được, cần gì đi cầu ngươi?
Lý Vân Tiêu nhìn hắn, nói:
- Vậy ngươi thật sự quá đề cao ta rồi, vượt qua giới lực cần phải, nói thí dụ như nghê hồng thạch. Hiện tại ngươi đi đâu tìm nghê hồng thạch đây?
Vi Thanh lạnh lùng nói:
- Đừng cho rằng ta không biết, năm đó Ma Chủ vẫn lạc, lưu lại mấy khối nghê hồng thạch, trừ Tiểu Hồng hóa linh ra, trên cơ bản đều trong tay của ngươi.
Nội tâm Lý Vân Tiêu hơi động, Vi Thanh nói lời này cũng không phải không có đạo lý. Trái tim hắn hiện tại do nghê hồng thạch ngưng tụ thành, trên người Bạc Vũ Kình
cũng có thể lấy ra nghê thạch, thật sự có thể giúp Vi Thanh.
Nhưng hắn không muốn tiện nghi đối phương như vậy, hừ lạnh nói:
- Trên người Lỗ Thông Tử có một khối nghê hồng thạch nguyên vẹn, ngươi quá đề cao ta rồi.
Vi Thanh vẫn nhìn hắn, dường như bắt được cái gì, mỉm cười nói:
- Đúng là thế, nhưng ta tin tưởng ngươi có biện pháp.
- Khốn nạn!
Lý Vân Tiêu mắng một tiếng, nói:
- Như ngươi mong muốn, nhưng điều kiện tiên quyết là đi khu vực phải như ta mong muốn, nếu không...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.