Sắc mặt Viện đại biến, lúc này kiếm kia chưa từng hiện hình, nhưng bạo phát ra uy áp vô cùng đáng sợ, nhưng lại làm tâm thần của hắn lắc lư!
- Xảy ra chuyện gì?
Đám người Trọc Khôn đang kịch chiến nhau cũng phải nhìn qua.
Toàn thân Sí run lên, cả kinh nói:
- Là kiếm khí kia...
Lúc trước hắn đánh một trận với Lý Vân Tiêu, mơ hồ cảm nhận được kiếm khí kia ngủ đông, ở ẩn trong người đối phương, cho nên hắn có ưu tư, lúc này mới dừng lại. Hiện tại xem xét, quả nhiên dự cảm của mình đã đúng.
Kính Long cả kinh nói:
- Chẳng lẽ là thiên thánh khí?
Sí gật đầu nói:
- Chắc thế, trừ thiên thánh khí ra, đương thời nào có huyền khí nào có uy áp như vậy. Nhưng ta nghe nói thiên thánh khí của Thiên Võ Giới không phải Giới Thần Bi sao? Tại sao dùng hình thái kiếm xuất hiện?
Kính nói:
- Thiên thánh khí chính là thế giới giới lực sinh ra, có thiên biến vạn hóa cũng không kỳ quái.
Sí nói:
- Đích thị là như thế.
Trọc Khôn mở to mắt, thần thái khó mà tin nổi.
Hắn nhìn thấy Giới Thần Bi, hơn nữa cũng từng có trao đổi với Giới Vương có nó, hoàn toàn không phải đồ nhà quê như Sí.
Hắn có thể khẳng định, giờ phút này kiếm trong tay Lý Vân Tiêu sắp hình thành không phải Giới Thần Bi!
- Xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc là vật gì?
Trọc Khôn mở to mắt, nhưng mà kiếm khí kia vô hình lại như hữu hình, căn bản khó có thể xác định, thậm chí không thể xác định nó là thật hay không.
Thân thể Lý Vân Tiêu bắn ra kiếm quang đang run rẩy, ngày đó bên ngoài thành Viêm Vũ thử kiếm một lần xuất hiện trong đầu, lúc trước thân thể của hắn bị kiếm lực rút cạn, hiện tại sắp sụp đổ tới nơi rồi.
Hắn phong tỏa kinh mạch, tránh thần dịch lực hao tổn không ngừng.
Kiếm khí không ngừng bộc phát, hắn cảm giác được kiếm trong đan điền đang chấn động.
Kinh mạch như bị vạn kiếm xuyên qua, hắn vô cùng thống khổ, đau nhức không chịu nổi.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, ngàn vạn kiếm quang ngưng tụ thành một điểm, tỏa ra ánh sáng chói lọi.
- Rốt cuộc là kiếm gì?
Thân thể Trọc Khôn ngây dại, khi kiếm quang kia tỏa sáng hắn đã kịp phản ứng, khàn giọng hét lớn:
- Coi chừng! Chạy mau!
Tiếng kêu cực kỳ có lực xuyên thấu, làm chấn động cả lục đạo không gian.
Nhưng Viện đắng chát quay đầu nhìn hắn.
Nàng làm sao không biết nguy hiểm, làm sao không muốn đào tẩu. Nhưng thần thức của Lý Vân Tiêu đã tập trung vào nàng, ngay cả thanh kiếm này cũng tập trung vào nàng, khóa chặc nàng lại.
Trọc Khôn sững sờ, nhìn thấy thần sắc khổ sở của Viện, lập tức kịp phản ứng, nàng trốn không thoát!
Chi!
Trọc Khôn cảm thấy toàn thân lạnh như băng, hắn cách nơi đó khá xa, không cách nào tự mình cảm nhận được uy năng của kiếm. Nhưng hắn dù nghĩ thế nào cũng không rõ, rốt cuộc là huyền khí gì có thể khóa chặt một Ma Tôn không thể bỏ chạy!
Sắc mặt Trọc Khôn trầm xuống, lập tức tới gần Viện, hắn muốn giúp nàng, Viện vô cùng cảm động.
- Ngươi tới làm cái gì?
- Cứu ngươi!
- Ngươi không thể cứu ta, đi mau, thanh kiếm này rất tà dị.
- Đừng nói nhảm, đồng tâm hiệp lực!
Hai người trao đổi ngắn với nhau, toàn thân Trọc Khôn bốc lên hỏa diễm màu xanh, chính là Hoàng Tuyền Minh Hỏa. A Hàm Trảm Cốt Đao trong tay hắn biến lớn gấp đôi, đao khí khủng bố xuất hiện.
Hai lực lượng khác nhau xuất hiện trên người Trọc Khôn, hình thành hai kết giới khác nhau, phân biệt rất rõ ràng.
Dưới hai lực lượng này trợ giúp, tâm tình của Viện bình tĩnh trở lại, sợ hãi trong lòng xua tan không ít, sắc mặt bình tĩnh nói:
- Cảm ơn.
Trọc Khôn không có biểu lộ gì, nhìn chằm chằm vào thánh kiếm đang hình thành, cắn răng nói:
- Yên tâm đi, chúng ta sẽ vượt qua! Mặc dù kiếm này cổ quái, thực lực của Lý Vân Tiêu như thế, tuyệt đối không thể giết chúng ta!
Hắn duỗi tay trái ra, cầm thật chặt tay Viện, mười ngón tay đan vào nhau.
Dường như sinh ra lực lượng vô cùng lớn, Viện cũng tin tưởng nhiều, kim quang trên tay trái lóe lên, Pháp Thụ Kim Luân xoay tròn thật nhanh, hình thành thế giới.
Lý Vân Tiêu nhìn hai người bọn họ gắn bó với nhau, bóng kiếm trong đan điền từ từ biến mất, rốt cục xuất hiện trong lòng bàn tay.
Kiếm này dài ba thước bảy tấc, thân rộng mà trầm trọng, xanh trắng như mặt trăng, chuôi kiếm đen như mực lại tỏa ra hào quang màu vàng chói mắt.
- Đây là thánh kiếm của ta, là thánh kiếm ta luyện chế sao?
Thân thể Lý Vân Tiêu dưới kiếm thế này hoàn toàn không thể tự chủ khống chế, chỉ có thể gian nan thôi động thánh kiếm trong tay. Vung vẩy đánh ra một kiếm chém vỡ hư không, lực lượng vô cùng vô tận vượt qua ngàn vạn thế giới.
- Hỏi đại địa bao la, ai chủ —— chìm nổi! (chìm nổi = trầm phù)
Ầm ầm!
Hàng tỉ cột đá sụp đổ dưới thanh kiếm, cả lục đạo không gian chấn động rất mạnh, tất cả mọi người cảm thấy tâm thần hoảng hốt, tất cả mọi thứ nhìn như không thật, hoàn toàn như mộng ảo.
Hoàng Tuyền Minh Hỏa, A Hàm Đao giới, Pháp Thụ Kim Luân, ba lực lượng khủng khiếp tạo thành ba vòng phòng ngự đau khổ chèo chống kiếm quang, Trọc Khôn cùng Viện đã giác ngộ, không quan tâm sinh tử, dốc toàn bộ lực lượng bạo phát ra ngoài.
Phốc phốc!
Hai người bị áp lực thật lớn ép lui ra phía sau, thân thể Viện không ngừng vỡ tung, không ngừng có ma sát xuất hiện, thậm chí còn có thập phương hung hồn sát, nhưng đều bị kiếm khí tiêu diệt.
- Tại sao lại mạnh như thế?
Phanh!
A Hàm Đao biến mất trong tay Trọc Khôn. Hoàng Tuyền Minh Hỏa cũng tiêu tán không thấy.
Pháp Thụ Kim Luân cũng mất đi kim quang, nó biến thành tấm chắn đơn giản đặt trước người Viện. Mà thân thể Viện run lên rất mạnh, rất nhiều ma sát thoát ra khỏi người nàng.
Phốc!
Cách hai người mấy ngàn trượng, thánh kiếm chấn động sau đó biến mất trong tay Lý Vân Tiêu.
Toàn thân như bị xé thành mảnh nhỏ, đau đớn cực lớn trùng kích, Lý Vân Tiêu phun máu tươi cao vài thước, dường như phun một nửa máu tươi trong người của hắn ra ngoài.
- Phu quân!
Phi Nghê khàn giọng kiệt lực kêu một tiếng, lập tức bay tới bên cạnh Lý Vân Tiêu, ôm hắn vào trong ngực.
Lý Vân Tiêu cảm thấy thân thể trống rỗng, không chỉ tinh khí thần không còn, ngay cả thần dịch lực cũng mất đi rất nhiều máu huyết, hắn như cái xác không hồn.
Ba long tử trợn mắt há hốc mồm, đầu óc mất đi năng lực suy nghĩ.
Lực lượng cường đại vừa rồi vượt qua phạm vi tưởng tượng của bọn họ. Không có người nào hiểu vừa rồi xảy ra chuyện gì.
Trong nháy mắt lục đạo không gian yên tĩnh, cảm giác không chân thật rất quỷ dị.
Sau đó mọi người chỉ cảm thấy thân thể bị kéo đi, trực tiếp bị đá ra khỏi lục đạo không gian, trở lại vạn linh chi địa.
- Ah!
Đột nhiên Viện hét thảm thiết, trên người càng có nhiều ma sát tuôn ra ngoài, không ngừng có thập phương hung hồn sát không ngừng giãy dụa ra khỏi cơ thể.
Thời điểm ở trong lục đạo không gian, nàng được không gian bảo hộ, mà giờ khắc này mới xuất hiện tại vạn linh chi địa liền bị giới lực áp chế, uy áp giới lực khủng bố không ngừng đánh tan nàng.
- Viện!
Toàn thân Trọc Khôn run lên, hắn vội vàng bảo hộ nàng, rung giọng nói:
- Chịu đựng! Ngươi nhất định phải chịu đựng ah!