Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3517: Bất phân thắng bại 2




- Cái gì?
Sí quá sợ hãi, hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu tay phải, kiếm kia chém tới cũng biến mất vô tung, dường như chưa từng tồn tại qua.
Nội tâm của hắn bất an, giống như xem thấu nội tâm của Lý Vân Tiêu, dường như có thứ gì đó tồn tại.
- Chẳng lẽ là Giới Thần Bi?!
Nội tâm Sí chấn động mạnh, lập tức biết rõ thân phận của người này, nói:
- Đúng! Tất nhiên là thiên thánh khí rồi!
Lý Vân Tiêu vừa đánh ra một kiếm này, chính mình cũng không chịu nổi, kinh mạch trên cánh tay báo hỏng, đau đớn tê tâm liệt phế.
Vội vàng thả người lui ra xa mấy trăm trượng, một cánh tay phải rủ xuống.
- Quá xúc động! Biết rõ kiếm khí không thể dùng, lại cố sức sử dụng.
Nội tâm Lý Vân Tiêu tự trách, sâu trong mắt mang theo vẻ lo lắng, cả cánh tay phải của hắn mất đi tri giác, sợ rằng khó khôi phục trong thời gian ngắn.
Tâm tình của hắn tĩnh táo lại, lúc này mới nhớ tới nhiệm vụ của mình, chỉ cần kéo dài thời gian của Sí là được, không cần phải phân thắng bại.
Nếu như mình cố sức cầu thắng, cuối cùng lâm vào kết cục lưỡng bại câu thương thì quá nguy hiểm.
Bởi vì ba người trước mặt không đáng sợ, bởi vì bọn họ dù có thực lực cường hoành, nhưng cũng có tôn nghiêm cường giả, làm việc có mấu chốt, lúc mình phân tâm lúc nãy cũng không có thừa dịp đánh lén.
Chính thức đáng sợ là Dận Vũ nấp trong bóng tối, đây chính là người làm việc không có chút điểm mấu chốt nào.
Ý niệm tới đây, Lý Vân Tiêu trở nên vô cùng tỉnh táo, triệt để bỏ đi tâm tư vận dụng Thùy Chủ Trầm Phù.
Ánh mắt Sí âm trầm bất định, đặc biệt trông thấy đối thủ của Mang và Kính đang bất phân thắng bại, tuy hơi chiếm thượng phong, nhưng ba gã nhân loại này không phải đèn cạn dầu, không thể làm gì trong thời gian ngắn.
Lý Vân Tiêu nói:
- Như thế nào, bắt đầu lo lắng?
Hắn nhìn mặt nói chuyện, lúc này nhìn ra Sí sầu lo, công tâm nói:
- Là lo lắng Dận Vũ đang ẩn nấp ở bên cạnh sao, nếu chúng ta chiến lưỡng bại câu thương, sợ rằng không ai có thể trốn khỏi độc thủ của hắn.
- Hừ! Không nên quá đề cao chính mình!
Sí lạnh lùng nói:
- Sau khi giết các ngươi, lại ứng phó Dận Vũ cũng không thành vấn đề.
Lý Vân Tiêu nghiền ngẫm cười nói:
- Đã như vầy, vì sao không ra tay? Tiếp tục đánh đi!
Sí bốc hỏa, nhưng dù sao cũng là Chân Linh tồn tại trăm vạn năm, cũng không phải thế hệ đầu óc hồ đồ, cắn răng nói:
- Tam ca của ta với ngươi, còn có Dận Vũ đã xảy ra chuyện gì? Nói tình hình kỹ càng cho ta biết.
Trong nội tâm Lý Vân Tiêu mừng thầm, biết rõ đối phương không có tâm tình chiến đấu, nói:
- Muốn biết toàn bộ tình huống, trước tiên bảo hai huynh đệ các ngươi ngừng tay đi.
Sắc mặt Sí âm trầm, lúc này mới ngẩng đầu lên nói long ngữ khó hiểu, dường như là tín hiệu nào đó.
Quả nhiên, qua một lát Kính và Mang tách ra, hóa thành hai đạo hào quang bay đến bên cạnh Sí.
- Tứ ca, xảy ra chuyện gì?
Mang trầm giọng hỏi, ánh mắt lăng lệ nhìn Lý Vân Tiêu, lộ ra thần sắc không cam lòng.
Sí dùng long ngữ nói với bọn họ:
- Mấy người kia thực lực phi phàm, chúng ta khó đánh bại trong thời gian ngắn, nếu như giết lưỡng bại câu thương, ta sợ Dận Vũ đang ẩn nấp chung quanh, trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.
Hai người đều vô ý thức dùng thần thức quét qua chung quanh, nhưng không phát hiện có gì dị thường.
Nhưng Dận Vũ thần thông quảng đại, dù sao từng là kẻ đứng đầu Chân Linh, bọn họ cũng bị ảnh hưởng, không dám lơ là.
Kính cũng dùng long ngữ đáp lại nói:
- Tứ ca nói có lý, thiên phượng thật sự rất mạnh, thực lực sàn sàn với ta. Nếu như so bền bỉ thì ta thắng chắc rất lớn, dù sao nơi này là long vực. Nhưng sợ rằng phải đánh mấy ngày đêm, đánh thiên băng địa liệt, hơn nữa ta cũng tổn thương rất nặng.
Sí nói:
- Lý Vân Tiêu này là chủ nhân thiên thánh khí, mặc dù không có thực lực Tạo Hóa Cảnh, nhưng bằng vào thần lực của Giới Thần Bi cũng không khó đánh một trận với ta, muốn thủ thắng cũng khó khăn.
Mang cắn răng nói:
- Đều do tiểu đệ vô năng! Ngay cả ba Hư Cực Cảnh cũng không đánh thắng được, nếu ta có thể ra tay giúp hai ca ca, trận chiến này thắng chắc!
Sí thở dài:
- Ngươi không cần tự trách, ba gã Hư Cực Cảnh không phải đèn cạn dầu. Một người trong đó có hỏa diễm bao phủ toàn thân, nếu ta không nhìn lầm, hẳn là Ma giới băng sát tâm diễm. Mà tên nam tử kia có thân thể hư quang, còn có đại diệt sạch ngũ độc trong thất huyễn lục đạo yểm, nữ tử dùng kiếm là kiếm ý thông thần. Không có ai là người yếu ớt.
Mang nói:
- Ý của tứ ca là... Không đánh? Thù của tam ca thì sao?
- Thù của tam ca...
Sí thu tay lại, nhìn qua lòng bàn tay của mình, chậm rãi nắm chưởng thành quyền, khí nóng bùng phát, ánh mắt lăng lệ, nói:
- Thù của tam ca nhất định phải báo! Nhưng chúng ta không thể trúng gian kế của Dận Vũ. Dận Vũ, đại ca và Lục đệ có thực lực không yếu hơn chúng ta, bọn chúng không xông lên, dụ dỗ chúng ta tới. Sợ rằng là muốn chúng ta lưỡng bại câu thương, sau đó hắn ngư ông đắc lợi.
Kính và Mang nghĩ một hồi, cảm thấy khả năng này rất lớn.
Kính nói:
- Chúng ta tới truy sát Lý Vân Tiêu, không thấy bóng dáng của Dận Vũ đâu. Nếu chúng thật tình báo thù cho tam ca, liên hợp lực lượng của chúng ta, mấy người kia đã sớm chết từ lâu. Xem ra bọn chúng không có thật tâm báo thù cho tam ca.
- Hừ, báo thù?
Sí trào phúng, lạnh lùng nói:
- Ngươi không có nghe Lý Vân Tiêu nói sao? Chính thức hại tam ca chính là Dận Vũ, tuy ta không biết tình hình cụ thể như thế nào, nhưng lời này ta thật sự tin.
Kính nói:
- Vậy bây giờ chúng ta làm sao bây giờ?
Sí nói:
- Hỏi rõ chân tướng của tam ca, sau đó lại định đoạt. Thù của tam ca phải báo, nhưng không thể rơi vào bẫy của Dận Vũ.
- Ân, tất cả đều nghe tứ ca!
Kính và Mang cùng đáp. Ba người đều dùng long ngữ nói chuyện với nhau, người ngoài không nghe hiểu bọn họ nói gì.
Mặc dù Lý Vân Tiêu phát âm vài từ long ngữ đơn giản, cũng không nghe hiểu bọn họ nói gì, nhưng mà nhìn sắc mặt của bọn họ cũng đoán được vài phần.
Sau khi ba huynh đệ của bọn họ trao đổi với nhau, Sí ngẩng đầu lên, tập trung nhìn vào Lý Vân Tiêu, hỏi:
- Tam ca của ta đã xảy ra chuyện gì, Lý Vân Tiêu ngươi nói tỉ mĩ toàn bộ cho ta biết, không được có nửa điểm bỏ sót.
Bị ba long tử nhìn chằm chằm, bọn họ tin tưởng vững chắc Lý Vân Tiêu tuyệt đối không thể nói dối.
Lý Vân Tiêu cũng không dấu diếm cái gì, thoải mái nói rõ toàn bộ chuyện hải chi sâm lâm, nói trọn vẹn mấy canh giờ, không có chút giấu diếm.
Ba người nghe xong đều tức giận ngập trời, tròng mắt muốn nứt ra!
Khi ba người tức giận, cả vạn linh chi địa cũng rung động theo, có không ít Chân Linh sợ hãi bay lên cao.
Ánh mắt Sí đỏ rực, ánh mắt bốc lửa hừng hực, khàn giọng giận dữ hét:
- Dận Vũ! Ngươi là đồ đáng chết! Cho dù ngươi trốn tới phương nào, ba huynh đệ chúng ta thề phải giết ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.