Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3479: Luyện hóa vạn vật 1




Lý Vân Tiêu hừ lạnh nói:
- Không nói nhảm, bắt đầu đi.
Ngả vươn tay ra, làm tư thế mời.
Lý Vân Tiêu phất tay áo nhìn thẳng vào Ngả:
- Kết quả hôm nay không hạn chế, ai luyện chế ra huyền khí đẳng cấp cao, người đó chiến thắng, có thể?
Ngả gật đầu nói:
- Tự nhiên như thế, chỉ cần Vân thiếu nói quy tắc không có bịp ta là được.
- Ách.
Lý Vân Tiêu đỏ mặt lên, nhớ tới năm đó mình lừa gạt người ta, nội tâm chột dạ, tức giận nói:
- Nói bậy, vì sao ta lại bịp ngươi! Ta chính là minh chủ Thiên Võ Minh, ánh mắt người trong thiên hạ đang nhìn ta đấy.
Ngả nhẹ nhàng cười cười:
- Như thế tốt lắm.
Lý Vân Tiêu tức giận nói:
- Vậy thì bắt đầu đi.
Hắn nhìn ra xa, hô:
- Kính xin Mục Địch đại nhân duy trì trật tự, hơn nữa do mọi người nơi đây làm trọng tài.
- Tốt!
Linh Mục Địch lúc này quát:
- Tất cả mọi người lui về phía sau, dùng tỷ thí làm truyng tâm, phạm vi ngàn trượng không được có người tới gần.
Ra lệnh một tiếng, rất nhiều võ giả bay đi, không ngừng lui ra phía sau.
Lý Vân Tiêu vươn tay ra, nói với Ngả:
- Xin mời.
Ngả gật đầu, ánh mắt bình thản, thần thái trầm tĩnh, dường như thế giới trước mắt biến mất, chỉ còn lại mình hắn mà thôi.
Nội tâm Lý Vân Tiêu cả kinh, ánh mắt ngưng trọng hiếm có.
Ngả có thành tựu cao hơn hắn trên thuật đạo, có ngày hôm nay toàn bộ bằng vào bản thân mình lĩnh ngộ. Mà chính mình bằng vào các loại cơ duyên mới có thể đi tới hôm nay.
Nhưng qua mấy hô hấp, Lý Vân Tiêu cũng đã cảm nhận được chung quanh Ngả yên lặng, cảm giác được điểm này, hắn cảm thấy thiên địa cũng yên tĩnh theo.
- Không tốt!
Nội tâm Lý Vân Tiêu rùng mình, hắn khôi phục thần thái từ khí tràng của Ngả, toàn thân hắn đổ mồ hôi lạnh.
- Thiên phú thật lợi hại! Chỉ đứng ở nơi đó đã có thể ảnh hưởng thiên địa quy tắc vận hành, ngay cả Lý Vân Tiêu suýt bị ảnh hưởng!
Ngoài ngàn trượng, hai mắt Thiên Chiếu Tử bắn ra tia sáng, sợ hãi than thở một câu.
Vẻ mặt Viên Cao Hàn ngưng trọng, nhìn qua hai người trước mặt, nói:
- Tuy ta chán ghét Lý Vân Tiêu, nhưng thân là Nhân tộc ta hy vọng hắn thắng, nhưng mà...
- Nhưng mà không nhìn thấy hy vọng chiến thắng từ Lý Vân Tiêu đúng không?
Thiên Chiếu Tử nhìn hắn.
Viên Cao Hàn gật gật đầu, nói:
- Không thể nói không hề hy vọng, chỉ là hy vọng xa vời.
- Ngả, Lý Vân Tiêu, sư tôn và ta đều là thập giai thần thuật, nhưng mà mỗi người khác biệt quá rõ ràng.
- Lý Vân Tiêu là người có đại cơ duyên, trực tiếp đạt được truyền thưa của Diễn Thần đại nhân, nếu không chỉ phá tan ngăn cách thập giai thuật đạo cũng khó khăn.
- Ta là người cần cù được ông trời đền bù, cả đời chìm đắm trong thuật đạo, mảy may không dám có lười biếng. Hơn nữa đạt được sư tôn ân cần dạy bảo, nhưng bản thân vẫn không thể đột phá, cuối cùng được trời giúp mà bước vào thập giai thuật đạo.
- Sư tôn lại là thế hệ có thiên phú kinh tài tuyệt diễm, trời sinh có cảm giác rất mạnh với thuật đạo, hơn nữa đọc nhiều vạn cuốn sách cổ, tụ tập thành tựu cổ kim, có thành tựu hôm nay là nước chảy thành sông.
Thiên Chiếu Tử gật đầu, vuốt râu cười nói:
- Khó được ngươi có thể có kiến giải như vậy. Biết người biết trí, tự biết bản thân, hiểu rõ sở trường và sở đoản của mình.
- Nhưng ba người chúng ta có thiếu hụt quá rõ ràng.
Viên Cao Hàn tiếp tục nói:
- Lý Vân Tiêu thuật võ song tu, có thành tựu lớn trên con đường võ đạo, rất khó chiếu cố thuật đạo. Ta bị thiên phú và cơ duyên hạn chế, có tâm vô lực.
Viên Cao Hàn thở dài một hơi, không hề lời nói.
Thiên Chiếu Tử lại không buông tha hắn, cười tủm tỉm hỏi:
- Còn vi sư thì sao?
Viên Cao Hàn ôm quyền thở dài, khom người nói:
- Đệ tử nói bừa, mong rằng sư tôn thứ tội. Sư tôn có khuyết điểm bác mà không tinh, thuật gì cũng muốn học, thậm chí nghĩ nhiều, cho nên hạn chế thành tựu của bản thân.
Thiên Chiếu Tử nâng hắn lên, nói:
- Ngươi nói không uổng, làm gì thỉnh tội. Bác mà không tinh rất đúng, bản thân ta cũng hiểu, nhưng khát nước ba ngày, thuật pháp ngàn vạn, cuối cùng khó ngăn cản hấp dẫn, khó kiềm chế không đi nghiên cứu.
Thiên Chiếu Tử lại nói:
- Ngươi chỉ nói ba người chúng ta, vậy đánh giá Ngả thế nào?
Viên Cao Hàn trong mắt tinh mang lập loè, tỉnh táo nói ra:
- Ngả người này hoàn toàn là người sinh ra vì thuật đạo, ta thậm chí có cảm giác, hắn chính là hóa thân của ‘ thuật đạo ’ trên thế gian, hắn đồng thời có cơ duyên, thiên phú, cố gắng, không thiếu cái gì. Sau khi ở thành Viêm Vũ không lâu, chính thức bước vào Thuật Thần Cảnh, ta đứng cạnh hắn có cảm giác như đứng trước bức tường không thể vượt qua!
Hắn nói có phần bi thương, thần thái cô đơn xuất hiện trên mặt.
Thiên Chiếu Tử thở dài nói:
- Có loại cảm giác này đâu chỉ có ngươi? Năm đó ta vừa gặp người này cũng có cảm khái như vậy, sợ rằng Lý Vân Tiêu cũng cảm thấy. Đây là trực giác nhạy cảm của luyện thuật sư, sẽ không sai. Lĩnh vực thuật đạo của ta không dưới Lý Vân Tiêu, nhưng không có sự dũng cảm của hắn, năm đó hắn động thân chiến một trận, ta tự thẹn không bằng.
Viên Cao Hàn nói:
- Sư tôn khi đó dùng đại cục làm trọng, dù sao năm đó sư tôn là một trong những người đứng đầu thuật luyện sư, nếu như thua sẽ ảnh hưởng quá lớn, Lý Vân Tiêu ứng chiến là lựa chọn tốt nhất.
Thiên Chiếu Tử lắc đầu, mỉm cười nói:
- Bị thanh danh làm mệt mỏi, bản thân cũng không phải thuật luyện sư thuần túy, có thể sinh ra cùng thời đại với Ngả chính là chuyện rất vui vẻ và bi ai.
Viên Cao Hàn cũng gật đầu, nói:
- Sư tôn nói đúng, nếu không có hai người trước mặt, ta đời này không có bao nhiêu hứng thú với thuật đạo.
Hai người nói chuyện với nhau, lúc này Ngả giơ tay lên.
Nhưng mà chấn động nhỏ này lại tác động ngàn vạn nhân tâm, mấy vạn ánh mắt đều nhìn hắn.
Thiên Chiếu Tử và Viên Cao Hàn cũng dừng nói chuyện với nhau, đều nhìn không rời mắt.
Thiên Chiếu Tử thì thào:
- Thật có thể luyện chế ra vật kia không?
Ngả vươn tay điểm một cái, một tia sáng đủ màu sắc xuất hiện trên ngón tay của hắn.
Ngón tay biến hóa dẫn tới bốn phía chấn động, từng đám mây lớn hóa thành hào quang.
- Hà Ánh Mãn Thiên!
Không ít Yêu tộc kinh hô lên, đều kinh hô và hưng phấn không nhỏ.
Đây là phụ khí tùy thân của Ngả, không có bất cứ hình thể nào. Hào quang sinh ra từ ngón tay, từng tia khí tím bao phủ người Ngả, trực tiếp ngưng tụ thành một cái đỉnh màu tím.
Cái đỉnh vừa xuất hiện, Lý Vân Tiêu có cảm giác ngất lịm, chỉ cảm thấy người này cường đại hơn năm đó.
- Xảy ra chuyện gì, đỉnh cũng có thể tăng thực lực, hay là Ngả đã tế luyện nó rồi?
Trong lòng Lý Vân Tiêu đầy hồ nghi.
Tử đỉnh xuất hiện trên hư không, linh động mười phần, không ngừng xoay tròn.
Mỗi một cái chuyển động, ánh sáng tím mở rộng vài phần, trong phạm vi trăm trượng có hào quang tỏa ra, vô số phù văn cổ quái không ngừng quấn quanh tử đỉnh.
Ngả nhẹ nhàng bay lên không trung, lướt qua tử đỉnh, dẫm lên ánh sáng và bấm niệm pháp quyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.