Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3464: Chủ Địa Giới 1




Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Tuy ta không biết thời gian, không gian nhưng có thể dự kiến rất nhanh chân long thế hệ mới sẽ sinh ra. Khi đó thêm một vị giới vương cảnh tồn tại, toàn thế cục sẽ khác đi.
Mấy lời này không chỉ Lý Vân Tiêu vững bụng, mọi người đều yên lòng.
Lý Mang Sơn nói:
- Mục Địch đại nhân nói rất đúng, còn có nhiều cường giả trong đảo Huyền Ly vẫn đang mê man đang dần tỉnh dậy. Đảo chủ đại nhân cũng là thực lực thông huyền, sâu không lường được.
Lý Vân Tiêu phấn khởi tinh thần:
- Nếu vậy thì không nên chậm trễ, chúng ta về thành Viêm Vũ ngay bàn bạc chuyện chế tạo thành lũy di động đi, trong lòng ta có chút ý tưởng.
Lý Vân Tiêu nhớ đến đảo Thông Thiên của Mục gia có một khôi lỗi cơ quan to lớn, nếu chế tạo ra mười đảo lớn như thế thì có ý nghĩa rất lớn cho việc Thiên Vũ giới trấn thủ khe hở.
Phi Nghê nói:
- Vậy chỗ này làm sao đây? Mặc kệ nó?
Lý Mang Sơn nói:
- Mọi người bị thương hoặc chết, nơi này do mấy người chúng ta trông chừng một lúc đi.
Lý Mang Sơn chỉ vào chín người khác.
Chín người kia lập tức kêu la không chịu làm.
- Chúng ta cũng trông chờ đi thành Viêm Vũ tham ngộ quy tắc!
- Đúng rồi, khó khăn lắm mới ra đảo Huyền Ly, điều kiện nơi này ác liệt hơn cả đảo Huyền Ly, ai thèm ở lại đây!
- Chẳng lẽ chúng ta không bị thương sao? Vết máu trên mặt ta là từ đâu?
Lý Mang Sơn nét mặt sa sầm quát:
- Không muốn làm thì cút về đảo Huyền Ly hầu hạ Diệp Kình Vũ đi! Ai dám la toa với ta nữa liền xéo!
Lý Mang Sơn tức giận nạt một tiếng, chín người biến sắc mặt im thin thít.
Thật ra ngày thường bọn họ quen quậy như vậy, cộng thêm tham chiến trễ không trải qua hoàn cảnh bi thương lúc trước nên nhìn qua nhẹ nhàng rất nhiều.
Người khác thì không nhẹ nhàng nổi, có cảm giác muốn khóc.
Lý Vân Tiêu nói:
- Các vị mới từ đảo Huyền Ly đi ra nên đi thành Viêm Vũ tham ngộ quy tắc thập phương. Nhưng hiện tại đgan thiếu người, làm phiền mấy vị tạm thời vất vả.chờ điều phối người được rồi ta liền phái người đến đón các vị.
Lý Mang Sơn chắp tay nói:
- Nên như vậy, Vân minh chủ xin đừng nghe bọn họ nói bậy bạ. Thứ không biết tốt xấu, ta sẽ khiến bọn họ ở lại đây cả đời.
Chín người khóc mếu, ngoan ngay.
Đám người Lý Vân Tiêu phất tay buồn bã rời đi, chỉ còn lại mười thân hình tiêu điều trên bầu trời.
Trong Ma giới, một hồ sâu.
Bùm!
Ao nước lại bắn tung, mãnh liệt hơn trước. Tất cả hơi nước nháy mắt khô cạn hóa thành hư vô.
Đế Già sắc mặt âm trầm vọt lên đáp xuống đỉnh núi lạnh lùng nhìn hồ sâu, biểu tình cực kỳ khó xem.
Đế Già hét chói tai:
- Ai đó?
Đế Già nhìn hư vô, dường như nhận ra có người.
- Ha ha, Ma Chủ đại nhân, lâu không gặp.
Một bóng trắng từ giữa hư không chậm rãi xuất hiện, khóe môi treo nụ cười yên lặng nhìn Đế Già.
Người này mắt màu lam nhạt như hồ nước sâu không thấy đáy.
Đế Già trầm giọng quát:
- Ngươi là ai? Dường như ta không quen ngươi!
Người kia cười nói:
- Đại nhân bị phong ấn mời vạn năm, cộng thêm thiếu ký ức nên quên ta cũng bình thường. Hiện tại bản nhân xem như một nửa Ma tộc, gọi ta là Hộ được rồi.
- Hộ? Nửa Ma tộc?
Đế Già trầm giọng hỏi:
- Nói vậy trước kia ngươi không phải Ma tộc?
Hộ cười nói:
- Chuyện lúc trước rất xa xôi, ta quên rồi.
Đế Già hừ lạnh một tiếng:
- Quên cũng tốt, tránh cho trí nhớ qua tốt thì sống mệt mỏi.
Đế Già chỉ ao nước, lạnh lùng nói:
- Thứ ta để trong này bị ngươi lấy đi?
Hộ cười cười, ngón tay gõ sọ não:
- Thời gian lâu quá nên ta quên.
- Quên sao? Vậy phải cho ngươi nghĩ ra mới được.
Sắc mặt Đế Già lạnh lùng bay khỏi đỉnh núi, năm ngón tay chộp hư không. A Hàm Trảm Cốt đao chậm rãi rút ra tỏa ma ý vô biên.
Hộ liếc thanh đao lộ vẻ mặt khao khát, liếm môi cười nói:
- Lục đạo ma binh, không ngờ qua mười vạn năm vẫn trong tay ngươi. Thật là bih khí trung thành.
- A! Xem ra ngươi rất có hứng thú với ma binh này?
Đế Già giơ đao lên ngắm nghía, đột nhiên thuấn di đến trước mặt Hộ chém xuống.
Trong tay Hộ trống tởn không có gì, gã giơ tay chộp hướng ma binh.
Đế Già tức giận quát:
- Càn rỡ!
Ngàn vạn năm nưa chưa từng có ai dám tay không tiếp ma binh, không thể tưởng tượng, chưa từng nghe.
- Ngươi là đồ điên hay tên ngu?
Xoẹt!
A Hàm Trảm Cốt đao giáng xuống chém đứt nguyên cánh tay Hộ.
Hộ chẳng những không đau đớn còn cười hưng phấn hơn, thè lưỡi hồng liếm môi, nhìn thanh đao chằm chằm:
- Ha ha ha! Đao tốt, thật là đao tốt!
- Nếu thích vậy thì bổn tọa sẽ dùng đao này tiễn ngươi về chầu trời!
Đế Già vung đao quang chém ngang tước đầu Hộ.
Hộ nhe răng cười kỳ dị, nhẹ nhàng lùi ra sau, một tay bắt ấn.
A Hàm đao thuận thế chém vào người Hộ, xuyên thấu qua.
Đột nhiên chỗ đao chém người Hộ nổi một trận văn, trận văn xoay tròn, tụ tập vào thân đao.
- Trận này...
Người Đế Già run rẩy hét chói tai:
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Đế Già rút đao muốn lùi về.
Nhưng đã quá muộn, cánh tay còn lại của Hộ chộp tới.
Bùm!
Ăm ngón co lại bấu bả vai Đế Già không cho rút đi.
Đế Già nóng ruột nóng gan vội niệm pháp quyết biến ra ba đầu sáu tay, sau lưng hiện ra Chân Ma Cự Linh, sáu tay bắt ấn.
Hộ cười dữ tợn, miệng lầm rầm. Tất cả Hộ chậm rãi ngưng tụ một cự linh, cũng là pháp tướng ba đầu sáu tay.
- Không! Không thể nào!
Đế Già nhìn pháp tướng kia, lòng dâng lên sợ hãi, tinh thần bị lạc.
- Trên đời này không có chuyện gì không thể.
Hộ lạnh lùng nhìn Đế Già:
- Chân ma pháp tướng và chân ma pháp thân vốn là hai thần thông sinh ra cùng lục đạo ma binh chứ không phải Ma Chủ Đế nhà ngươi mới có được, ta cũng có thể!
Pháp thân sau lưng Hộ bắt ấn đánh tới tróc.
Hai cự linh chém giết trên bầu trời, từng đợt ma quang tứ tán bắn đi bốn phương tám hướng, chấn động trời sụp đất nứt.
Hai người chiến đấu nhìn như ngang ngửa nhưng lòng Đế Già sốt ruột, vì biết thực lực Hộ mạnh hơn mình. Giờ phút này nhìn ngang sức ngang tài vì Hộ dồn hết sức vào đề phòng A Hàm Trảm Cốt đao.
A Hàm Trảm Cốt đao như nhận bị ma lực kéo không ngừng khảm sâu vào người Hộ.
Lòng Đế Già lạnh lẽo rơi xuống vực sâu, gã cảm giác rõ ràng mình khống chế A Hàm Trảm Cốt đao càng lúc càng yếu.
- Ha ha ha! Xem ra tin đồn đúng thật.
Hộ cuồng cười, kích động làm mắt gã càng xanh biếc:
- Đồn rằng lục đạo ma binh là vật vô linh, cần lấy thân hiến tế, biến bản thân thành khí lih của ma binh mới giao lưu câu thông, trở thành chủ ma binh được.
- A, không đúng, ta nói sai rồi, nên nói là nô của ma binh.
Hộ đắc ý cười to bảo:
- Bởi vì thiên thánh khí đại biểu quy tắc cao nhất của một giới, bản là quy tắc biến thành. Vì vậy thiên thánh khí không thể bị linh trong giới khống chế, chỉ có dùng thân hiến tế, chính mình trở thành khí nột ức khí linh mới thật sự khống chế, phát huy uy lực lớn nhất của thiên thánh khí. Ta nói có đúng không, Tây vực chi vương Bối Kinh Hoằng?
Hộ nói câu cuối mắt nhìn phương xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.