Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3408: Trên quy tắc 2




Hai huynh đệ bị cú đấm đánh trúng hộc máu:
- Phụt!
Liêu Tinh Thần kinh kêu:
- Sao mạnh vậy được?
Ba Mộc sắc mặt khó xem nói:
- Yêu Hoàng này đã đến đỉnh hư cực cảnh.
- Đỉnh hư cực cảnh...
Huynh đệ Liêu gia vẻ mặt cay đắng. Ngải thì căm hờn.
Lực lượng của Hoang không ngừng tăng cao, e rằng rất nhanh sẽ vào tạo hóa cảnh, vậy thì gã chết chắc.
Thiên Tư cười gằn:
- Yêu Hoàng này không tệ, trước khi chết phát huy chút sức còm cỏi, hy vọng đừng bị lực lượng Vô trướng nứt quá sớm.
Ninh Khả Nguyệt liếc Hoang:
- Hắn và Vô cóquan hệ ký chủ, cộng thêm thân thể yêu tộc mạnh mẽ, còn chống đỡ được giây lát. Chúng ta hãy tranh thủ thời gian đi, nếu Yêu Hoàng này nổ thì đám lâu la lại đến gây chuyện, rắc rối.
Thiên Tư lên tiếng:
- Ừm!
Sắc mặt Thiên Tư nghiêm nghị đứng trên cao một tay bắt ấn, đứng yên bất động.
Ninh Khả Nguyệt làm động tác tương tự nhưng ấn quyết khác nhau.
Khuôn mặt Lý Vân Tiêu tràn đầy dữ tợn, Nguyệt Đồng lồi ra chiếm nửa bên mặt. Lý Vân Tiêu từng bước tiến lên bấm ấn quyết kỳ lạ.
Ba người cùng bắt ấn, ấn lực trong tay phát ra ánh sáng đỏ kết hợp chặt chẽ ngưng tụ thảnh ánh sáng đỏ to lớn bao vây bọn họ vào trong.
Rất nhanh ánh sáng đỏ như tia sáng trước bình minh nở rộ trong không gian hắc ám, xuyên thấu tầng tầng thời không.
Bóng dáng Quy Khư chậm rãi hiện ra sau lưng Ninh Khả Nguyệt, một con mắt đỏ to lớn bay lên cao, trong mắt có hàng vạn phù văn nhấp nháy nhìn sâu trong Vô.
Trong phút chốc chín hgưiã ba người kết ấn, một cột sáng màu đỏ to lớn phóng lên cao, trực tiếp bắn vào bóng đêm, chớp mắt vạn dặm.
Ngải khủng khủng nhìn ánh sáng đỏ:
- Đây rốt cuộc là nghi thức gì?
Ngải cảm nhận lực lượng khủng bố mênh mông như biển, từng tầng tầng dao động đãng khuếch tán làm gã tinh thần kích động.
Dù có được thuật thần chi quang cũng khó chặn ánh sáng đỏ dao động trùng kích, lòng daang trào mãnh liệt.
- Mau rút!
Huynh đệ Liêu gai phát hiện khác lạ, vội mang theo Cố Thanh Thanh, Mạch, người khác bay ngược ra sau.
Mãi khi lùi ra mấy trăm dặm mới giải thoát khỏi áp lực khủng bố, cảm giác nhẹ nhàng chút.
Nhưng trong lòng mỗi người cực kỳ nặg nề.
Thủy Tiên khóc sướt mướt không thành tiếng:
- Vân Tiêu ca ca! Các ngươi mau đi cứu Vân Tiêu ca ca!
Mọi người xấu hổ tức giận cúi đầu, không ai dám trả lời Thủy Tiên.
Không phải bọn họ sợ chết gì mà vì xông tới là lựa chọn không sáng suốt.
Ba Long trầm giọng nói:
- Thủy Tiên, đừng bướng nữa, bây giờ chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến, chờ cơ hội cứu Lý Vân Tiêu!
Thủy Tiên khóc ròng nói
- Đã bay xa vài trăm dặm rồi còn chờ cơ hội gì nữa? Dù cơ hội xuất hiện cũng không kịp!
Ba Long sửng sốt, câu này nói cũng đúng, làm gã không thể phản bác.
Đoan Mộc Hữu Ngọc bấm đốt tính toán:
- Thủy Tiên yên tâm, Lý Vân Tiêu có kinh không hiểm.
- Thật không?
Thủy Tiên yên tâm hơn, nàng cực kỳ tin tưởng Đoan Mộc Hữu Ngọc suy tính.
Yêu Hoàng quay đầu lại kỳ dị liếc Đoan Mộc Hữu Ngọc như đang hỏi.
Đoan Mộc Hữu Ngọc khẽ lắc đầu, thở dài.
Hai người vẻ mặt rầu lo.
Đúng là Đoan Mộc Hữu Ngọc muốn tính ra vận mệnh của Lý Vân Tiêu, kết quả nghi thức này. Nhưng vận mệnh của Lý Vân Tiêu liên kết với thiên đạo, lực lượng nghi thức mạnh hơn xa khả năng Đoan Mộc Hữu Ngọc xem trộm.
Lời vừa rồi chỉ để an ủi Thủy Tiên.
Chỉ mình Thủy Tiên tin, những người khác thấy rõ Đoan Mộc Hữu Ngọc lo lắng.
Ba Mộc nói:
- Mọi người nhanh chóng trị thương, chút nữa có lẽ còn có khổ chiến. Ta sẽ kiểm tra Cố Thanh Thanh, Mạch, trong các người có ai liên lạc được với Thiên Vũ Minh không? Kêu bọn họ mau phái chút cường giả đến đây, nếu không ta lo Lý Vân Tiêu...
Ba Mộc không nói trọn câu nhưng ai đều nghe hiểu. Nếu nghi thức tỉuệ hoán hoàn thành thì Lý Vân Tiêu mất tác dụng.
Đoan Mộc Hữu Ngọc kinh sợ:
- Ba Mộc đại nhân nói có lý, ta lập tức liên lạc với Linh Mục Địch đại nhân ở thành Viêm Vũ ngay!
Ba Mộc gật đầu, kiểm tra Cố Thanh Thanh và Mạch. Hai người vẫn bị ánh sáng đỏ bao bọc, vẻ mặt kỳ dị, dường như rất đau lòng.
Ba Mộc cau mày lại, bắt đầu thi triển thần quyết. Ánh sáng vàng trút xuống như mặt trời ấm áp phủ lên hai người, chậm rãi thấm vào ánh sáng đỏ.
Thái Dương chân quyết từng giải thoát Ba Mộc khỏi ma tính, có hiệu quả nhất định với dị thuật. Dù chưa thể hoàn toàn khu trục ánh sáng đỏ trên thân Cố Thanh Thanh, Mạch nhưng sắc mặt hai người dịu lại, không đau khổ như trước.
Ngải đứng gần đó tiến lên tự đề cử:
- Huyễn thuật này rất tà, để ta thử xem.
Ba Mộc mừng rỡ nói:
- Có tiên sinh hỗ trợ thì không còn gì tốt hơn.
Ngải đầy bụng lo lắng, thở dài nói:
- Ta làm hết sức. Huyễn thuật của Quy Khư quá mạnh, sợ là cử thế vô song.
Ba Mộc gật đầu nói:
- Cứ hết sức là được.
Ngải gật đầu, ánh mắt phức tạp nhìn hai người.
Một người là ba ngàn năm trước phong ấn Yêu Hoàng khiến yêu tộc từ nay tụt dốc, kéo dài hơi tàn trong Ảo Cảnh Tinh Nguyệt hơn ba ngàn năm.
Một người là cường giả số một yêu tộc sau Yêu Hoàng xưa, trừ Hoang hiện giờ ra. Xem trạng thái hiện tại hơn phân nửa Hoang sắp chết, tương lai chuyện chấn hưng yêu tộc có lẽ sẽ rơi vào người này.
Ngải thầm thở dài, liếc mắt hướng ánh sáng đỏ.
Trong địa lao Ảo Cảnh Tinh Nguyệt còn một vị cường giả địa yêu tuyệt thế, vốn cũng có thiên vận tạo hóa trong người, đáng tiếc cuối cùng thâu thua một bậc, bị Hoang phế tu vi nhốt trong địa lao. Hiện giờ Ảo Cảnh Tinh Nguyệt bị hủy, hơn phân nửa vị đó cũng chết.
Trong đầu Ngải hiện ra bóng dáng Thương, lại than thở.
Vốn ba cường giả đại yêu nếu hợp sức thì yêu tộc sắp phục hưng, hiện giờ chỉ còn lại vị trước mắt còn hôn mê.
Ngải vứt bỏ tạp niệm trong đầu, tập trung kiểm tra trạng thái của Mạch, Cố Thanh Thanh.
Ngải không biết rằng trong một khe núi cách bọn họ ngàn dặm.
Nơi hắc ám và quang minh giao nhau, một luồng sáng xanh đột nhiên hiện ra rơi xuống dưới, ầm vang nổ một cái hố sâu.
Ba bóng người hiện ra.
Là Thương và Lê, còn một nam nhân hình dáng thiếu niên, áo xanh, khuôn mặt tuấn nhã, là Ất Mộc hóa linh Tiểu Thanh.
Ba người nhìn hắc ám vô biên đằng trước, vẻ mặt ngặng nề.
Thương nhìn đăm đăm phía trước, đáy mắt lạc lõng buông tiếng thở dài:
- Rốt cuộc đi ra, đa tạ ngươi, Tiểu Thanh.
Vẻ mặt Tiểu Thanh thản nhiên nói:
- Không cần, ngươi đưa Hỗn Thiên Nghi cho ta, chút chuyện nhỏ này đương nhiên phải giúp.
Thương cười khổ nói:
- Hiện tại công thể của ta bị phế, Hỗn Thiên Nghi theo ta vô dụng. Nếu sau này có duyên, ngươi hãy trả thánh khí này cho yêu tộc đi.
Tiểu Thanh gật đầu nói:
- Được, chờ ta lĩnh ngộ quy tắc trong đó thì thánh khí này theo ta không có ích lợi gì lớn, ta sẽ trả lại yêu tộc.
Thương cay đắng lắc đầu:
- Hoang tính tới tính lui cũng không ngờ trong Hỗn Thiên Nghi giấu người, hơn nữa còn là Ất Mộc hóa linh nhà ngươi.
Lê nói:
- May mắn Tiểu Thanh ở, nếu không Hỗn Thiên Nghi sẽ bị Hoang cướp đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.