Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 340: Tinh trần phấn sắc (1)




Xa xa vặn vẹo trên mặt biển bắt đầu chậm rãi hiện ra màu hồng phấn, từng điểm phía xa nhìn ra, thật giống như hơn vạn hoa đào đỏ tươi ở trong biển trời. Hai người lẳng lặng cùng đợi, nh những điểm phấn hồng kia càng ngày càng nhiều, màu sắc càng ngày càng đậm, trên mặt biển bày biện ra một loại phấn hồng thị giác mê huyễn, lại để cho tinh thần mọi người cũng có chút hoảng hốt bất định.
– Thật không ngờ mạnh như thế!
Đoạn Việt bị cả kinh, cách xa nhau xa như vậy, phấn sắc tinh trần kia vẫn có thể ảnh hưởng đến linh thức của hắn. Phấn sắc tinh trần này so với lần trước phải mạnh hơn rất nhiều.
Lý Vân Tiêu lại là vẻ mặt điềm tĩnh, hắn hiện tại hồn lực vững vàng ổn thỏa đạt đến trình độ tứ giai Thuật Luyện Sư, muốn an toàn xuyên việt là tuyệt không vấn đề.
– Hiện tại liền đi sao?
Đoạn Việt thúc giục bắt đầu.
– Không, chờ một chút.
Lý Vân Tiêu quả quyết nói.
– Đợi?
Đoạn Việt có chút khó hiểu, khi phấn sắc tinh trần càng nhiều, không gian thông đạo là càng ổn định, nếu là trở thành nhạt xuống, như vậy thông đạo cũng tùy theo trở thành nhạt trở nên bất an. Thời điểm hiện tại tiến vào là lúc thích hợp nhất.
– Không sai!
Lý Vân Tiêu gật đầu nói, ánh mắt của hắn một mực chăm chú nhìn cầu vồng sương mù kia, chưa từng buông lỏng một khắc.
Phấn sắc tinh trần thời điểm nhiều nhất thật sự cũng là lúc không gian thông đạo ổn định nhất, nhưng cũng là hao tổn thần thức nhất. Nhất định phải dùng hồn lực mở ra một con đường đến, hao tổn cực kỳ to lớn, mặc dù là Thuật Luyện Sư cũng nguy hiểm dị thường. Nếu không phải lúc đến tinh trần cực nhỏ, bọn hắn cũng chưa chắc có thể bình yên tới nơi.
Lúc này đột nhiên một đạo quang mang hướng phía bên trong phấn sắc tinh trần vọt tới, rất nhanh liền không ai vào trong đó.
Đoạn Việt đồng tử đột nhiên co lại, tức giận nói:
– Là thằng nhãi Tinh Túc Tông kia! Dĩ nhiên thẳng đến trốn ở phụ cận!
Lý Vân Tiêu cũng là quát:
– Ngay vào lúc này, đuổi theo!
Hắn ngoại trừ chờ đợi phấn sắc tinh trần ngầm hạ đi, một mục tiêu trọng yếu khác là chờ đợi Hành Nguyên hiện thân.
Đoạn Việt một phát bắt được Lý Vân Tiêu, lập tức liền bước mà đi, chân bước tiếp theo ngàn dặm, Súc Địa Thành Thốn. Trong chốc lát đã nhảy vào trong sương mù cầu vồng. Hắn tuy rằng vẫn chỉ là thất tinh Vũ Tông nhưng tùy thời có thể bỏ niêm phong đi ra, khôi phục thực lực nhị tinh Vũ Hoàng nửa canh giờ. Đủ để cùng Hành Nguyên chiến một trận!
– Chi! Lực lượng tinh trần thật mạnh!
Vừa bước vào trong, liền cảm giác khí tức hồng phấn đập vào mặt, cả người trong đầu một hồi choáng váng. Đoạn Việt hoảng sợ thất sắc, vội vàng đem hồn lực bao trùm toàn thân đem đem phấn sắc tinh trần ngăn cách, lại cảm thấy dị thường cố hết sức.
Hành Nguyên tuy rằng sớm đã bước vào một chút thời gian, lại như cũ một thân ảnh mông lung tại phía trước gian nan đi tới, cũng không có đi được bao xa so với bọn hắn. Giờ phút này hắn đang nghiêm mặt từng bước một gian nan đi tới trước, hiển nhiên cũng là cảm nhận được áp lực thật lớn.
– Phía trước Tinh Túc Tông bằng hữu chậm đã hãy đi.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng hô lên.
Hành Nguyên cả kinh, quay đầu, chỉ thấy một đạo huyết sắc hổ ảnh gào thét mà tới, muốn đem hắn hoàn toàn nuốt hết!
Hắn hoảng hốt vội vàng ra tay, một chưởng chém ra, lập tức đem Hổ Nha Kiếm khí kia đánh tan tác, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, tức giận nói:
– Ngươi tên điên này! Chẳng lẽ ngươi không biết đây là địa phương nào, chẳng lẽ còn muốn đồng quy vu tận hay sao?
Lý Vân Tiêu lộ ra một bộ dáng giật mình nói:
– Ah, đúng nha. Nơi này là cầu vồng sương mù.
Hành Nguyên trùng trùng điệp điệp thở một hơi, nói:
– Còn may ngươi cũng không phải quá ngu xuẩn. Tại đây tranh đấu mà nói, tuy rằng ta cũng là áp lực lớn chút, nhưng diệt sát hai người các ngươi lại thuận lợi thông qua cũng không phải vấn đề. Ta chỉ là muốn cho các ngươi một cơ hội công bình hơn, đợi trở lại Thanh Hải Trấn, lại…chi! Ngươi bị điên ư, ngươi nghe không hiểu ta nói cái gì nữa!
Hắn nói ra một nửa, đã nhìn thấy Lý Vân Tiêu vẻ mặt châm chọc lập tức đại lượng phấn sắc tinh trần ở dưới hồn lực của hắn khống chế hấp dẫn mà đến.
– Hừ! Cùng với tên tinh tú lão quái kia một đức hạnh. Ngươi nha không khoác lác sẽ chết a?
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói ra, hai tay phảng phất sinh ra vô tận lực hấp kéo, bốn phía phấn sắc tinh trần bị hắn hấp thành một đoàn, ở trong lòng bàn tay phát ra thanh âm áp súc “xì xì”, dĩ nhiên lăn thành hai hình cầu hồng nhạt, giống như tuyết cầu thập phần xinh đẹp.
– Chi! Ngươi muốn cái gì! Tranh thủ thời gian dừng tay!
Hành Nguyên đã giật mình, đối phương vậy mà có thể đem phấn sắc tinh trần chộp vào lòng bàn tay, tuy rằng hắn dùng hết hồn lực cũng có thể làm được, nhưng bởi như vậy tuyệt không cách nào thông qua. Hơn nữa xa xa còn có Đoạn Việt vẻ mặt cười lạnh nhìn xem, tựa hồ cũng ý định tùy thời ra tay.
Lý Vân Tiêu mặc kệ hắn, nhưng hai hình cầu nhàn nhạt đã trở nên cỡ quả bóng, hắn mạnh mẽ đẩy hai tay ra, dùng hồn lực đem tinh cầu chấn đi ra ngoài, lập tức mở ra một cái lối đi, hai tiểu cầu phi tốc xoay tròn, hướng phía Hành Nguyên lăn qua.
– Tên điên, mười phần tên điên! Ta x con mẹ nó…tổ cha nó!
Hành Nguyên ngược lại hít một ngụm hơi lạnh, phảng phất như nhìn thấy đồ vật đáng sợ nhất trên thế giới, vội vàng hướng tới bên cạnh né tránh, lại phát hiện tốc độ tiểu cầu quá nhanh, hắn tránh né không kịp, chỉ có thể mạnh mẽ đem hồn lực hội tụ tại lòng bàn tay, hung hăng đẩy ra muốn đem tiểu cầu chấn mở.
Lý Vân Tiêu lộ ra vẻ mặt cười âm hiểm, chấp tay hành lễ, đột nhiên quyền đầu mở ra, thật giống như kéo mì vắt vậy, một đạo hoa quang vô hình trong tay bạo phá ra. Hai tiểu cầu đang chạy về phía Hành Nguyên kia đột nhiên muốn nổ tung lên, hóa thành vô số như thủy tinh kết tinh hướng bốn phương tám hướng chấn đi, phảng phất như hai đóa tiên hoa đua nở.
Hành Nguyên song chưởng vừa mới đẩy ra, nhìn thấy tinh cầu bạo tạc nổ tung, đại lượng phấn sắc tinh trần theo đó mà đến, khiến hắn sợ tới mức mồ hôi lạnh đầm đìa. Vốn dĩ còn có điều giữ lại, vội vàng đem toàn bộ hồn lực rót vào bàn tay, hình thành một đạo phòng ngự vô hình ngăn cản trước người.
Rất nhanh lại để cho hắn sợ tới mức hồn phi phách tán là phát hiện những phấn sắc tinh trần kia hình dáng vốn giống viên bi, ở dưới Lý Vân Tiêu ngưng kết đã biến thành từng viên dạng kim nhọn, dĩ nhiên ngàn vạn miếng trực tiếp xuyên thấu hồn lực phòng hộ của hắn, hướng tới thân thể phóng tới.
– Súc sinh ah!
Hành Nguyên hét lớn một tiếng, vô cùng phẫn nộ cùng kích động, hai tay của hắn nhanh chóng kết ấn, một khối thạch đầu hình thoi màu trắng lập tức hiển hiện bên trong song chưởng, ở dưới nguyên khí của hắn áp bách bỗng nhiên phát ra đạo đạo bạch quang, thoáng cái bạo liệt ra.
Thạch đầu hình thoi màu trắng kia chợt nổ tung, sau đó tản mát ra một đoàn hào quang màu vàng nhạt, dĩ nhiên đem thế tới của toàn bộ tinh hồng nhạt ngăn trở, từng miếng đình trệ trên không trung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.