Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3396: Truyền hoán 2




Ba Long gật gù:
- Vậy cũng tốt.
Lý Vân Tiêu nói:
- Chúng ta trở về về thành Viêm Vũ đi, chờ phục hồi chút thực lực lại triệu tập một nhóm người đi bắt pháp thân của Tù.
Mắt Lý Vân Tiêu bắn ra tia sáng, quyết tâm chiếm pháp thân.
Nếu cho Linh Mục Địch khống chế được pháp thân của Tù thì là việc vui to lớn cho toàn Thiên Vũ Minh. Bản thân Lý Vân Tiêu tu luyện thân thể, nếu có một pháp thân để tham khảo, nghiên cứu sẽ giúp ích lớn cho việc tu luyện thân thể.
Lý Vân Tiêu đang suy tư chợt rùng mình như có chuyện gì ám ảnh trong lòng.
Trái tim Lý Vân Tiêu không ngừng rớt xuống như bị đá đè, cảm giác này làm hắn nghẹt thở.
Những người khác cũng phát hiện Lý Vân Tiêu khác lạ, quan tâm hỏi:
- Vân minh chủ, ngươi bị sao vậy?
Mặt Lý Vân Tiêu hơi tái, hắn cắn răng chối:
- Ta không sao.
Nhưng trong mắt Lý Vân Tiêu tràn ngập sát khí ngút trời, lúc trước chiến đấu hắn cũng không như vậy.
Mắt phải Lý Vân Tiêu biến màu máu lồi ra khỏi tròng mắt chiếm một phần ba khuôn mặt.
- A!?
Mọi người giật mình kêu lên:
- Có chuyện gì?
Lý Vân Tiêu giơ tay ngăn đám người tiến lên, cao giọng quát:
- ta không sao! Mặc kệ ta!
Mọi người lập tức ngừng lại, nhưng cẩn thận đề phòng.
Trong mắt phải của Lý Vân Tiêu cảnh tượng một mảnh mông lung như xuyên qua thời không ngàn vạn dặm rồi rõ dần.
- Ha ha ha! Hư cực cảnh, chậc chậc, thật không dễ dàng.
Đầu bên kia con mắt nhìn, hai bóng dáng cô độc đập vào mắt khiến mặt Lý Vân Tiêu tái nhợt, người khẽ run.
Sắc mặt Ninh Khả Nguyệt bình tĩnh như thường nhưng trong mắt khó nén vui mừng, ung dung nói:
- Rốt cuộc chờ đến giờ phút này. Lý Vân Tiêu, đi theo ta đi.
Thiên Tư vẫn treo nụ cười giễu cợt, dường như thực lực mạnh hơn lúc trước nhiều, dù vậy đôi mắt nhìn Lý Vân Tiêu có phần e ngại.
Lý Vân Tiêu cách xa mấy vạn dặm rít gào:
- Đi đâu!?
Ninh Khả Nguyệt mỉm cười, đôi mắt trong suốt chậm rãi đỏ lên, đẹp yêu dị:
- Ảo cảnh Tinh Nguyệt.
- Ảo cảnh Tinh Nguyệt?
Lý Vân Tiêu giật mình kêu lên:
- Vùng đất yêu tộc?
Ninh Khả Nguyệt gật gù xác nhận:
- Đúng là đát yêu tộc.
Trong đầu Lý Vân Tiêu vang lên lời Quy Khư từng nói, không chỉ cần thực lực của hắn tăng nhiều còn phải có ‘vô’ của chân linh.
Lý Vân Tiêu không biết Quy Khư muốn làm gì nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt.
Lý Vân Tiêu căm hận nói:
- Tốt, ảo cảnh Tinh Nguyệt phải không? Ngươi chờ ta!
Người Lý Vân Tiêu phát ra sát khí kinh người.
Căm hờn, lửa giận mấy năm qua vào khoảnh khắc này hóa thành lực lượng, Lý Vân Tiêu siết chặt hai nắm tay, không khí bốc cháy.
- Chờ ngươi? Bổn tọa không đợi kịp.
Ninh Khả Nguyệt mỉm cười nói:
- Bây giờ ngươi hãy đi theo ta.
Ninh Khả Nguyệt giơ tay lên vẽ phù ấn trên không trung, chợt lóe biến mất.
Cùng lúc đó, trên bầu trời đài sen pháp hoa gió nổi mây phun, biển cả rào rào chấn động, thiên địa dị biến!
Đám người trên đài sen pháp hoa giật mình kêu lên:
- Chuyện gì vậy?!
Ba Mộc hé mắt ra, vừa lúc truyền thần quyết cho Thủy Tiên xong.
Ba Mộc ngước nhìn đường hầm lớn phủ ngàn dặm trên bầu trời, kinh kêu:
- Đường hầm vượt giới?
Sắc mặt Lý Vân Tiêu lạnh băng gật mạnh đầu.
Cố Thanh Thanh kinh ngạc kêu lên:
- Là ai truyền hoán ngươi?
Lý Vân Tiêu hít sâu mới phun ra hai chữ:
- Quy Khư.
- Quy Khư?
Trừ Ba Mộc những người khác vẻ mặt hoang mang.
Cố Thanh Thanh hỏi:
- Là nữ nhân từng xuất hiện trong cuộc chiến Ngũ Hà sơn?
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Đúng là nàng ta. Nàng vốn là bằng hữu thân thiết của ta nhưng bị Quy Khư bám vào người, nam nhân bên cạnh nàng cũng là bằng hữu thân của ta, cũng bị Thiên Tư tùy tùng của Quy Khư nhập xác.
Mọi người thì thào:, đã hiểu tại sao Lý Vân Tiêu giận dữ như vậy.
Lý Vân Tiêu nghiến răng nói:
- Vị bằng hữu thân thiết đó năm xưa chết vì cứu ta, nếu không con rối đó vốn nên là ta. Hai người đó đã có thể trở thành thần tiên quyến lữ!
Hối hận, căm thù vô tận hóa thành tia sáng lóng lánh trong mắt Lý Vân Tiêu chực chờ rơi xuống nhưng cứ nấn ná trong hốc mắt.
- Thì ra là vậy.
Liêu Tinh Thần nghiêm túc nói:
- Nếu người này đã dám ước thì chúng ta cứ đi, với lực lượng của chúng ta trong thiên hạ trừ giới vương cảnh ra không người địch nổi.
Lý Vân Tiêu hít sâu, nói:
- Làm phiền các vị đi cùng ta. Chuyện Quy Khư và Thiên Tư do ta giải quyết, nếu có rắc rối khác thì nhờ vào các vị giúp ta.
Cố Thanh Thanh cười nói:
- Yên tâm đi, bản cô nương không sợ đám lâu la yêu tộc.
Mạch biến sắc mặt nhưng rồi không nói gì, chỉ hừ khẽ.
Mất Mạch lóe tia sáng, nếu không phải gã luôn khổ tu Phạn Yêu thánh công thì thực lực hiện tại đủ sức đưa gã về Ảo Cảnh Tinh Nguyệt giành vị trí Yêu Hoàng. Hiện tại trở lại có lẽ đã đến lúc.
Ba Mộc nói:
- Nếu thế thì đi bộ tộc yêu một chuyến vậy, vừa lúc giải quyết chuyện của ngươi rồi chúng ta trở về bắt pháp thân Tù.
Lý Vân Tiêu chắp tay nói:
- Kính nhờ.
Ba Mộc bắt ấn, đài sen pháp hoa bay lên xòe cánh trên cao, xoay tròn bay hướng đường hầm.
Không trung thượng thiên áp địa tuôn ra, lực lượng hư không to lớn cưỡng ép xé rách qu ytắc.
Rất nhanh Như Thị Ngã Văn thành đốm sáng vàng biến mất trong đường hầm đen ngòm vô tận.
Sau đó uy năng khủng bố đầy trời dần tán đi.
Biển cả trở về gió êm sóng lặng như không có chuyện gì xảy ra.
Một góc trong Thiên Vũ giới, gió mạnh phần phật, trên hư không cao cao.
Hai thân hình như bóng với hình. Nữ nhân ngồi khoanh chân lơ lửng, nam nhân vai vác chiến qua màu vàng, hai tay đặt trên chiến qua.
Nữ nhân từ từ mở mắt ra, con ngươi đỏ máu như hai cánh hoa đàu nhuộm máu.
Ninh Khả Nguyệt đứng dậy, mặt không biểu tình nói:
- Đã đưa bọn họ đi chỗ giao giới hai vực đông, tây. Ta không rõ vị trí cụ thể Ảo Cảnh Tinh Nguyệt ở đâu, ước chừng tại đó.
- Ha, vậy để ta cho bọn họ tìm một lúc trước.
Khóe môi Thiên Tư cong lên cười nghiền ngẫm:
- Trắc trở trong dòng sông thời gian rốt cuộc sắp phục hồi lực lượng đỉnh cao. Quy Khư đại nhân còn giữ được sự bình tĩnh thật khiến ta bất ngờ.
Ninh Khả Nguyệt nghiêng đầu, khuôn mặt thanh tú nở nụ cười nói:
- Qua đã lâu, không còn hứng thú với nhiều chuyện nữa. Dù là hậu chiêu ngày xưa ta để lại bây giờ dùng cũng thấy chán ngắt.
- Ừm ừa! Có lẽ vì vòm trời này bây giờ yếu quá khiến đại nhân không tìm thấy kích tình?
- Có lẽ, nhưng gặp một số bằng hữu cũ làm ta khá bất ngờ.
Con ngươi Ninh Khả Nguyệt co rút nhớ chuyện gì đó thú vị.
Thiên Tư chống cằm nghĩ:
- Là chân long? Bao nhiêu năm rồi mà hắn còn chưa chết, có chút tài. Nhưng hắn cuối cùng không chạy khỏi được thiên nhân ngũ suy.
Ninh Khả Nguyệt ngước nhìn hư không vô biên như không có cuối, sâu sắc nói:
- Ngày xưa vương giả dưới vòm trời này lại rơi vào cảnh chật vật như thế, ta không biết nên mừng hay buồn đây.
Thiên Tư trầm ngâm nói:
- Đương nhiên là mừng. Ngày xưa nếu không phải hắn đánh đại nhân bị thương, buộc đại nhân để lại hậu chiêu, trắc trở hôn mê! Hiện giờ cảnh còn người mất, nếu gặp lại thì đại nhân có thể báo thù cũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.