Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3391: Cuộc chiến sinh tử 8




Dận Vũ tức bể phổi, chửi ầm lên:
- Lý Vân Tiêu, ngươi còn muốn mặt không?
Tù thì thào:
- Bản tâm...
Mắt Tù bắn ra sát khí vô biên giơ tay đánh vào Dận Vũ.
Thủy long luôn cảnh giác bỗng nhiên ngẩng đầu lên, tiếng rồng ngâm chấn động chín tầng mây lao hướng Tù.
Bùm!
Hai người đều là long tử, cùng là thân thể tạo hóa cảnh, khi va chạm thì trời sụp đất nứt, lực lượng khủng bố chấn động hóa thành từng cơn gió tứ tán.
Lòng Lý Vân Tiêu vừa mừng vừa sợ. Bỗng dưng tăng thêm một trợ thủ, giật mình vì uy lực tạo hóa cảnh khủng khiếp như thế.
Dận Vũ tức muốn gào rú, gã rống to:
- Ái nhi của ngô, tam tử Tù, ta là phụ vương của ngươi, sao ngươi có thể giơ đao hướng ta? Lý Vân Tiêu mới là kẻ thù chung của chúng ta!
Khuôn mặt Dận Vũ chính khí, trong mắt tràn đầy nhân từ, tình phụ thân.
Tù lẩm bẩm lặp lại mỗi từ:
- Phụ vương... Dận Vũ... Giết giết giết!
Sát khí ngày càng đậm hơn, một chút nghi hoặc cũng quét sạch, chỉ còn sát ý kiên quyết.
Bùm!
Hai vị long tử chém giết trên bầu trời, đánh đến trời sụp đất nứt, long uy kích động tứ phương.
Nhưng thủy long luôn là trạng thái thân rồng, tuy rằng thực lực mạnh mẽ lại không đủ linh hoạt.
Tuy Tù là thân người nhưng ý thức mơ hồ, thuần túy dựa vào sát khí và phản ứng bản năng mà kịch chiến. Nhưng toàn là mạnh mẽ cứng đối cứng, đánh đến phong vân biến sắc.
- Ha ha ha!
Lý Vân Tiêu không kiềm được cười như điên:
- Dận Vũ, ngươi đã làm chuyện thiếu đạo đức gì mà nhi tử muốn giết ngươi đến thế? Dù hồn hóa ngàn vạn, ký ức khiếm khuyết vẫn không quên chấp niệm giết ngươi?
Dận Vũ mặt mày xanh mét, tức giận choáng váng đầu.
Dận Vũ chợt phát hiện con mắt trên bầu trời, lòng rùng mình, gã xoay người chắp tay nói:
- Cửu Uyên đại nhân, xin hãy giúp đỡ.
Lý Vân Tiêu cũng hết hồn, mặt nghiêm nghị nhìn đôi mắt sâu thẳm kia.
Đôi mắt không hề quan tâm, tựa như ngôi sao trên trời luôn ở đó qua ức vạn năm không thay đổi. Vì sao nhìn chăm chú mảnh đất này, năm tháng trôi qua, không có bất cứ tình cảm hay dao động.
Lý Vân Tiêu rất là hoảng, hắn lo lắng nhìn trời cao vô tận. Không biết sáu người Cố Thanh Thanh sao rồi.
Kịch chiến vẫn không dứt, chủ thâm uyên thì thảnh thơi xem kịch, sợ là tình huống không hay.
Đôi mắt nhòa dần ẩn vào trời cao.
Không gian vị trí con mắt hiện ra thân hình nhỏ gầy, bộ dạng thiếu niên, khoác áo choàng đen tĩnh lặng nhìn mọi người.
Đôi mắt giống con ngươi trước đó y như đúc, hoàn toàn không xứng với gương mặt thiếu niên non nớt.
Dận Vũ nghiêm mặt nói:
- Cửu Uyên đại nhân, hãy trợ ta trảm yêu trừ ma!
Lý Vân Tiêu suýt hộc máu, tức tối mắng:
- Đồ bại hoại này! Ai là yêu, ai là ma? Đừng nói bậy bạ cổ hoặc lòng người!
Cửu Uyên bình tĩnh nhìn bốn phía, mở miệng hỏi:
- Hắn là chủ Giới Thần Bi, tại sao muốn giết hắn?
Dận Vũ biến sắc mặt nhưng vẫn đầy đại nghĩa dõng dọc nói:
- Tuy là chủ Giới Thần Bi nhưng đã lạc lối, khó mà cứu lại. Đại nhân không thấy lúc trước hắn thi triển ma công sao? Thậm chí rút được lục đạo ma binh, cũng là hắn thả Ma Chủ ra!
Sắc mặt Cửu Uyên không thay đổi, khuôn mặt giống như con ngươi vĩnh viễn không dao động, ức vạn năm vẫn như cũ.
Lý Vân Tiêu vội nói:
- Cửu Uyên đại nhân xin đừng nghe hắn nói bậy bạ. Người này thậm chí bị nhi tử ruột hận muốn giết là biết nhân phẩm thấp kém đến mức nào. Đại nhân là cường giả đỉnh cao một giới nên tuân thủ nghiêm ngặt chính đạo, trảm yêu trừ ma, giết yêu long này mới đúng!
Cửu Uyên và Dận Vũ tuy chỉ đối thoại một câu ngắn ngủi nhưng Lý Vân Tiêu nghe ra nhiều nội dung.
Có hai điểm rõ ràng: một là Cửu Uyên không xấu, nếu không loại người như Dận Vũ tuyệt đối không nói chính đạo gì đó với Cửu Uyên, hơn phân nửa đã bàn về lợi ích như Phong Yếu Ly. Hai là Cửu Uyên không muốn đối đầu với chủ Giới Thần Bi.
Vẻ mặt Ma Chủ Phổ khinh thường nhưng lòng thì hơi giật mình, từ khi nào Thiên Vũ giới có thêm nhân vật như vậy?
Ít nhất mười vạn năm trước khi cường giả trong thiên hạ vây công Ma Chủ Phổ thì gã không ấn tượng về người này.
Bất giác Ma Chủ Phổ thấy buồn, cảm thán một giới to lớn, ngày xưa gã quá xem thường nhân vật trong thiên hạ.
- Lý Vân Tiêu!
Dận Vũ gầm lên:
- Ngươi nghĩ Cửu Uyên đại nhân mắt mù sao? Vừa rồi ngươi thi triển ma công, thậm chí dẫn động lục đạo ma binh, có khác gì với Ma Chủ?
Lý Vân Tiêu phản bác nói:
- Công pháp và binh khí không chia thiện ác, dù là chân long thiên địa nhà ngươi, nếu tâm ác thì trở thành tà ma ngoại đạo, rõ rành rành là thiên địa không dung chứa. Tại sao chân long ành ngươi còn đây mà thiên địa lại bắt đầu dựng dục chân long mới? Là vì thiên địa này đã không dung ngươi!
Dận Vũ tức điên, vảy rồng trên người dựng đứng, câu đó chọt trúng chỗ yếu và lòng gã.
Từ năm đó Dận Vũ bị thương nặng thì luôn vắt óc nghĩ cách giữ giới vương cảnh, nhưng cuối cùng thiên nhân ngũ suy, đều có số phận hết. Dận Vũ buộc lòng phải nhận số phận mình dần suy bại, tu vi tụt dốc không phanh.
Dận Vũ nghĩ đủ thứ cách để mình kéo dài tiếp, bao gồm cướp long nguyên của mấy nhi tử tạo hóa cảnh, một lần dẫn đến chúng bạn xa lánh.
Nhờ nhiều cách mà Dận Vũ dài hơi tàn đến hiện tại.
Khoảng mười vạn năm trước Dận Vũ thật sự nếm mùi khủng hoảng, gã mơ hồ cảm ứng mệnh số chân long đời tiếp theo sinh ra.
Trong Thiên Vũ giới vĩnh viễn chỉ có một vị chân long, khi chân long mới sinh ra nghĩa là đời trước sẽ chết, tuyệt đối không tồn tại hai đời.
Mấy năm qua Dận Vũ gây thù khắp thiên hạ nhưng gã chưa bao giờ sợ tới mức này.
Bởi vì chân long sinh ra chính là ý trời, tỏ rõ trời muốn Dận Vũ chết.
Dận Vũ tức giận quát:
- Câm miệng! Bổn tọa là chân long liền đại biểu quy tắc thiên địa, ý của bổn tọa tức là ý trời!
Mắt Dận Vũ bắn ra sát khí nhìn Lý Vân Tiêu chằm chằm, lạnh lùng nói:
- Gì mà chân long thế haệ mới, nói bậy bạ, không thể nào có chuyện đó!
Lý Vân Tiêu cười khẩy nói:
- Không có thì thôi, ngươi nhắng lên làm chi?
- Bổn tọa không hề hoảng!
Dận Vũ giận không kềm được, thậm chí hơi mất đi chừng mực.
- Rồi rồi rồi, ngươi không hoảng, là ta được chưa?
Lý Vân Tiêu chậm rãi nói:
- Nhớ hồi trong Vĩnh Sinh chi giới, Bách Luân Kết Y cho ta một tọa độ thời không. Ta còn tưởng trong đó có mỹ nữ nhưng hình như không phải, làm mừng hụt.
- Cái gì?!
Toàn thân Dận Vũ run lẩy bẩy:
- Tọa độ nào. Mau nói cho ta!
Dận Vũ hoàn toàn thất thố, rất là dữ tợn,hận không thể nhào lên Lý Vân Tiêu.
Đoan Mộc Hữu Ngọc cũng giật mình hoảng hốt hỏi:
- Vân thiếu gia từng gặp Bách Luân Kết Y tiền bối?
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Không chỉ truyền Thái Sơ chân quyết cho ta còn ấn tọa độ thời không chẳng biết là gì trong đầu ta. Ài, muốn quên cũng không được, còn tưởng là chuyện tốt gì.
Như để chứng minh, một tay Lý Vân Tiêu bắt ấn. Chín Ma Kha cổ tự hiện ra trên đầu ngón tay Lý Vân Tiêu, từng vòng sáng vàng khuếch tán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.