Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3388: Cuộc chiến sinh tử 5




Phong Yếu Ly sắc mặt âm trầm hung tợn nói:
- Tốt lắm, có giỏi thì đấu đơn với ngô. Một thế hệ Ma Chủ, một thế hệ Ma Chủ chắc không đến nỗi hợp tác đấu với bản quân đi?
- Ha ha.
Ma Phổ cười to, cầm đao áp sát từng bước.
Ma Phổ lạnh lùng nói:
- Hắn đấu đơn với ngươi, ta cũng đấu một mình cùng ngươi. Con mắt nào của ngươi thấy chúng ta hợp tác?
- Đúng, đúng!
Mạch cười tươi như hoa:
- Chúng ta mỗi người đấu đơn với ngươi, hợp tác hồi nào?
Phong Yếu Ly tức hộc máu. Mạch còn đỡ, tuy thực lực lợi hại hơn trước một chút nhưng còn trong phạm vi Phong Yếu Ly có thể ứng đói. Tuy nhiên Ma Chủ thật sự đáng sợ, sâu không lường được.
Lúc này mặc cho ngươi là chân long Thiên Phượng hay bá chủ một nước vẫn phải cúi đầu.
Phong Yếu Ly suy nghĩ rõ ràng, trực tiếp chắp tay chịu thua:
- Ma Chủ đại nhân, tại sao muốn ép chết ngô? Nếu có chỗ nào đắc tội thì Phong Yếu Ly xin lỗi!
Ma Phổ lạnh nhạt nói:
- Thật ra cũng không có gì, ta vừa mới chiếm cứ thân hình Ba Mộc, trong cơ thể hắn có ý nguyện giết ngươi rất mạnh nên ta tiện tay giết.
Phong Yếu Ly tức hộc máu:
- Lý do này quá gượng ép!
Phong Yếu Ly căm giận nói:
- Ba Mộc là Ba Mộc, đại nhân là đại nhân, chẳng lẽ đại nhân sẽ bị Ba Mộc tầm thường nắm mũi dẫn đi sao?!
Ma Phổ biến sắc, nanh tranh hỏi:
- Ngươi dám nói ta bị nắm mũi dẫn đi? Chết!
Không nói hai lời, A Hàm Trảm Cốt đao lặng yên không một tiếng động chém tới.
Phong Yếu Ly hết hồn, không ngờ với thân phận của đối phương đột nhiên công kích. Phong Yếu Ly cắn răng giơ kiếm tiến lên nghênh đón!
Bùm!
Hai lưỡi dao va chạm, đao quang kiếm khí khủng bố khuếch tán. Thái sơ kim quang, lực lượng thế giới trên kiếm của Phong Yếu Ly bị ma quang đánh nát, đè ép gã liên tục thụt lùi.
Nhưng đang phút nguy hiểm thì một hơi thở khủng khiếp từ hậu phương truyền đến.
Keng!
Minh Luân cắt qua không trung một vệt dài chém vào eo Phong Yếu Ly.
Phong Yếu Ly cảm giác khí lạnh từ sống lưng chạy lên, sợ hãi người run rẩy không rảnh lo ma đao trước mặt, gã xoay người cưỡng ép phá ma quang thuấn di ra.
Bùm!
Cơ thể to lớn cưỡng ép đổi hướng bị Ma Chủ chém trúng một đao, lại chém vào kiếm. Phong Yếu Ly hộc bãi máu văng ra ngoài.
- Tồi tệ tiểu nhân!
Phong Yếu Ly đã điên, đôi sừng bắn ra ánh sáng hai màu kim ngân bay múa khuếch tán trên bầu trời hóa thành Thái Cực đồ, phong ấn một phương thiên địa.
Lực lượng phong ấn cuồn cuộn giáng xuống, Mạch biến sắc mặt nháy mắt hóa thành huyết quang độn quang.
Mạch hiểu rõ hần thông Thái Cực Phong Thiên Ấn, một khi bị phong bên trong thì rắc rối.
Ma Phổ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích bình tĩnh xem, mặc cho phong ấn rơi tứ phía.
- Ha ha!
Phong Yếu Ly cười như điên, trong mắt bắn ra tia sắc bén lạnh lùng nói:
- Ma Chủ, ngươi quá cuồng vọng, lấy thân thử Phong Thiên Ấn của ngô đi! Thần thông ấn quyết này có thể phong cả trời, ngươi là thứ gì?
Mới rồi Phong Yếu Ly bị đánh uất ức giờ trút hết bực tức trong bụng ra.
Phong Yếu Ly lắc người đáp xuống, xách Lãnh Kiếm Băng Sương đi hướng Ma Chủ.
Phong Yếu Ly lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn đấu một mình với ngô đúng không?
Lãnh Kiếm Băng Sương giơ lên chém vào Ma Chủ.
Bùm!
Ma Chủ nâng lên A Hàm Trảm Cốt đao dễ dàng đỡ kiếm thế, một vòng sáng nhạt khuếch tán.
Bốn phía tĩnh lặng vô cùng.
Phong Yếu Ly trợn mắt há hốc mồm, ngơ ngẩn nói:
- Này là... Ngươi... -
Giọt mồ hôi lạnh từ trán Phong Yếu Ly chảy xuống, tmặt trắng bệch không chút máu. Tứ chi lạnh lẽo không độ ấm, rái tim run lẩy bẩy, sợ hãi vô biên bao phủ gã.
Khóe môi Ma Chủ cong lên trào phúng:
- Biết nói gì với ngươi đây? Thôi, khỏi nói, tiễn ngươi về chầu trời luôn.
A Hàm Trảm Cốt đao phát ra ma quang cường đại ầm vang thiên địa chấn động, Thái Cực Phong Thiên Ấn kịch liệt vận chuyển.
Lực lượng phog ấn không mất đi hiệu lực mà là không phong ấn được quy tắc trên A Hàm Trảm Cốt đao.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hai màu Thái Cực trên bầu trời đột nhiên vỡ nát biến thành hai màu ánh sáng tan biến trong thiên địa.
Ma Chủ chém đao xuống, đao quang to lớn đập vào Lãnh Kiếm Băng Sương. Trên thân kiếm linh quang run rẩy, lực lượng thế giới tán đi hết.
Ầm!
Thân thể Họa Đấu của Phong Yếu Ly phun ra nhiều máu từ vai xẻ xuống, một vết đao ghê người, máu tuôn ồ ạt.
- Phụt!
Phong Yếu Ly phun ra ngụm máu, người uể oải.
Keng!
Phong Yếu Ly một kiếm cắm xuống đất, người nửa quỳ.
Giờ phút này trên bầu trời, chỗ Thái Cực phong ấn bị chấn vỡ lại hiện ra bão không gian ngày càng mãnh liệt.
Đột nhiên hai luồng sáng từ bên trong bắn ra biến ra chân thân cách xa mấy ngàn trượng.
Là Lý Vân Tiêu, Phi Nghê, Dận Vũ.
Người Lý Vân Tiêu đẫm máu ôm Phi Nghê, thân thể rách nát tỏa ánh sáng vàng mông lung. Phi Nghê nằm trong ngực Lý Vân Tiêu đã thiếp ngủ, chìm trong hôn mê.
Bên kia Dận Vũ không dễ chịu gì, người đầy máu, long lân cũng bị đánh nát.
Nhưng có một tầng long quang màu xanh bao bọc Dận Vũ, long quang tối đen lấp lóe.
Thủy Tiên thấy thế khóc to:
- Vân Tiêu ca ca!
Thủy Tiên nghẹn ngào kể lể:
- Hu hu hu, Tổ Á thúc thúc bị người xấu giết rồi, phụ thân của ta cũng bị đánh thương.
Thủy Tiên chỉ vào Phong Yếu Ly.
Lý Vân Tiêu thấy Ma Phổ ngay, hắn như gặp quỷ hút ngụm khí lạnh hét chói tai:
- Ma Chủ... Phổ!
Dận Vũ run rẩy chuyển ánh mắt thù hận khỏi người Lý Vân Tiêu, nhìn sang Ma Phổ, gã hoàn toàn biến sắc mặt.
Keng!
Ma Phổ lật tay thu về A Hàm Trảm Cốt đao, nhìn Lý Vân Tiêu, nhếch mép cười nói:
- Thân thể hư quang, tu vi cũng đến đỉnh Chưởng Thiên, tùy thời bước vào hư cực. Từ biệt trong ba mươi ba ngà, ngươi hơi có tiến bộ rồi.
Trái tim Lý Vân Tiêu rướt xuống đáy cốc. Lúc trước Lý Vân Tiêu còn ảo tưởng người trước mắt chưa chắc là Ma Phổ, nhưng nghe câu đó thì hắn biết ảo tưởng tan vỡ.
Mới rồi một chiêu đối đầu Dận Vũ làm cơ thể Lý Vân Tiêu tan vỡ, cưỡng bức đột phá dung thông cảnh, bước vào hư quang mới nhặt về cái mạng trong tuyệt cảnh.
Phi Nghê thì xỉu, đã vào trạng thái ngủ say.
Lý Vân Tiêu kiểm tra thân thể Phi Nghê, không đáng lo nên yên tâm thu vào Giới Thần Bi.
Dận Vũ cũng chẳng tốt hơn gì, nếu không nhờ long quang kia e rằng đã chết trong một kích khủng bố kia. Giờ nghĩ lại Dận Vũ còn sợ.
Một tay Dận Vũ miệng phun long ngữ.
Long quang xoay quanh bên người Dận Vũ, cơ thể trong suốt trở nên thực chất. Long lân, đầu, vuốt, râu, sừng vân vân lần lượt hiện ra, là một con thanh long to lớn.
Thanh long biến ra há mồm phun long tức dày như mây khói, tụ mà không tán, tạo uy áp cho người.
Lý Vân Tiêu kinh kêu:
- Thủy long!
Trường long màu xanh khoanh tròn trong hư không chính là trưởng tử của rồng ngủ say trong Đong hải vũ địa, thủy long!
Thủy long chậm rãi mở mắt ra bắn ra tia tàn nhẫn.
Tuy rằng hung mãnh nhưng không có thần trí.
Dận Vũ đứng trên đầu rồng, một tay bắt ấn, vạt áo không gió tự bay phần phật trên trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.