Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3373: Cho ta mượn dùng 1




Lòng Vân Sinh lão tổ lạnh lẽo, cảnh cáo:
- Ta khuyên ngươi từ bảo ảo tưởng ngoan ngoãn trở lại bên cạnh Chân Long đại nhân đi. Dù gì ngươi là nhi tử của đại nhân, chỉ cần van cầu đại nhân thì không khó sống sót.
- Ha ha ha! Thật khiến ta khó xử.
Tù cười nói:
- Ngươi không chỉ thân thể yếu mà chỉ số thông minh cũng bé xíu. Cơ thể như vậy chỉ có thể dùng một lần cho qua thời gian.
Vân Sinh lão tổ giật mình kêu lên:
- Cái gì?!
Khí lạnh lan trản trong lòng Vân Sinh lão tổ, gã chưa kịp phản ứng lại chợt cảm thấy đầu đau nhói.
- A!?
Đau đớn đánh thẳng vào hồn phách, Vân Sinh lão tổ chợt mất ý thức.
Trên đỉnh đầu Tù bay ra đoàn sáng trắng, bên trong mơ hồ có hình rồng bay vào người Vân Sinh lão tổ.
- Đoạt xá!
Mọi người xem hiểu cảnh này.
Dận Vũ nổi giận hành động, trực tiếp thuấn di xuống.
- Nhi tử ngu xuẩn của ta, bây giờ đoạt xá làm sao đủ thời gian? Đột ngột thay đổi thân hình phế vật kia chỉ càn làm ngươi chết uất ức hơn. Thiếu chỉ số thông minh không phải tên rác rưởi kia mà là ngươi!
Dận Vũ xuất hiện bên cạnh Vân Sinh lão tổ, vỗ vuốt rồng.
Bùm!
Đầu Vân Sinh lão tổ bị đánh nát.
Giao Nữ đau đớn hét chói tai:
- Tù đại nhân!
Giao Nữ liều lĩnh lao qua.
Đám người Lãnh Đồng ôm quyết tâmp hải chết cùng công kích.
Dận Vũ cười lạnh một tiếng, mắng:
- Toàn là cặn bã!
Một tay Dận Vũ bắt ấn, long vực khuếch tán phủ lên mười trượng như kết giới.
Đám người Giao Nữ dốc sức công kích, kết giới long vực lung lay nhưng không bị phá.
Dận Vũ hừ lạnh một tiếng:
- Hừ!
Dận Vũ phớt lờ bọn họ, tay còn lại đâm vào người Vân Sinh lão tổ, bóp nát trái tim.
Người Vân Sinh lão tổ phun ra nhiều vòi máu.
Mặt Dận Vũ dữ tợn nói:
- Nhi tử của ta, việc đến hiệ giờ còn đường trốn tránh sao? Ngoan ngoãn bồi bổ cho phụ vương đi!
Khuôn mặt Dận Vũ âm trầm thè lưỡi đỏ liếm môi.
Dận Vũ muốn nuốt hồn, của nhi tử, còn nanh tranh hưng phấn như vậy, đám người Thiên Vũ giới và Hải Hoàng Điện tay chân lạnh lẽo, toàn thân sợ hãi.
Lý Vân Tiêu giật mình, con ngươi co rút, ường như nhận ra cái gì không đúng.
Dận Vũ liên tục ra hai chiêu, đầu tiên là đánh nát đầu Vân Sinh lão tổ phòng ngừa Tù đoạt xá chạy trốn.
Dận Vũ bóp nát tim đối phương để thân xác hoàn toàn sụp đổ, giờ Tù kẹt trong người Vân Sinh lão tổ không đường chạy trốn.
Nhưng Lý Vân Tiêu cứ thấy có gì đó là lạ rồi lại không giải thích được.
Một tay Dận Vũ đâm vào người Vân Sinh lão tổ lục tìm hồn phách của Tù.
Chợt Dận Vũ biến sắc mặt hét chói tai:
- Ngươi...!
Dận Vũ tìm tòi nhưng trống rỗng không có long hồn trong người Vân Sinh lão tổ.
Giờ phút này, trong long vực, người đứng cạnh Dận Vũ và Vân Sinh lão tổ là...
Thân thể Tù chợt mở mắt bắn ra tia sắc bén như sao, lạnh lùng nói:
- Rốt cuộc là ai khuyết thiếu chỉ số thông minh? Phụ thân đáng xấu hổ!
- Trúng kế!
Mọi người đều giật mình. Tù không thi triển đoạt xá, vừa rồi là minh tu sạn đạo.
Ngũ hành chân cương lại lần nữa ngưng tụ, hai tay Tù nhanh chóng bắt ấn. Ngũ hành long bắn ra khỏi người Tù hóa thành ấn như núi ập đến.
- Ngũ Hành Chân Cương Ấn!
Tù dồn lực lượng suốt đời vào chiêu này, cũng là cơ hội duy nhất để gã lật ngược thế cờ.
Tù gầm rống:
- Thù hận, khuất nhục, giận dữ bao nhiêu năm đều trả lại cho ngươi!
Vết thương vốn ngừng khuếch tán lại bị xé rách, thật nhiều máu
tươi bắn ra từ người Tù, khi cương khí nháy mắt liền bốc hơi.
Bên ngoài long vực, đám người Giao Nữ mừng như điên công kích điên cuồng hơn, khiến Dận Vũ luống cuống.
Lòng Dận Vũ rớt xuống đáy cốc, mặt không còn chútm úa.
Lưng Dận Vũ hoàn toàn lộ ra trước Ngũ Hành Chân Cương Ấn, chỉ có thể dựa vào bản năng long vực phòng ngự!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ngũ Hành Chân Cương Ấn đánh vào người Dận Vũ, lực lượng long vực yếu ớt nổ tung, ánh sáng chói lòa bắn tứ phía.
Đám người Giao Nữ giật mình định thụt lùi nhưng không may bị cuốn vào.
Mấy vũ sĩ chân linh vốn bị thương lại bị dư ba khủng bố chấn hộc máu chết.
Phong Yếu Ly giật nảy mình, khi phát hiện Dận Vũ trúng kế gã muốn hỗ trợ nhưng đã muộn.
Ngũ Hành Chân Cương Ấn kinh thiên động địa, Phong Yếu Ly ước chừng Tù sắp chết đánh một kích dù gã cứng rắn đỡ thì hơn phân nửa cũng ăn đau.
Nguyên Hải Hoàng Điện lại sụp đổ, chỉ có một tấc đất nhỏ Ba Long bảo vệ là còn nguyên, các kiến trúc khác thành tro bụi.
Trung tâm chấn động, hai cái bóng trắng bệch dần tách ra.
Dận Vũ hộc bãi máu, gã như con diều đứt dây bay đi xa.
Tù cũng không quá dễ chịu, cơ thể hư quang cảnh nổ nát. Trong bát môn có tiếng nổ sấm sét, máu bắn ra.
Giao Nữ lắc người đáp xuống bên cạnh Tù:
- Tù đại nhân!
Giao Nữ nửa quỳ trước mặt Tù, nức nở kêu lên:
- Đại nhân!
Lãnh Đồng vội vàng tiến lên trước quỳ xuống.
Giờ phút này chỉ còn hai thuộc hạ trung thành tận tâm cùng tiến lên.
Huynh đệ Quỷ Mã tộc sống dở chết dở nằm dưới đất đã bị dư ba công kích vừa rồi cuốn thành tro.
Tù nhìn chăm chú vào hai người:
- Lâu ngày gặp lòng người, các ngươi là thuộc hạ trung thành nhất của ta, ta rất vui mừng.
Giao Nữ tiến lên dìu Tù, khóc kêu:
- Đại nhân đừng nói nữa, chúng ta hãy rời khỏi đây trước, chờ phục hồi thực lực rồi lại trở về.
Tù lắc đầu nói:
- Không đi được, vết thương của ta không quá khỏi. Hơn nữa rời đi rồi có lẽ không còn trở về được nữa. Giao Nữ, sợ chết không?
Giao Nữ sửng sốt, cười thảm đáp:
- Đương nhiên không, vì đại nhân vượt lửa qua sông, không tiếc!
Tù gật đầu nói:
- Rất tốt, còn ngươi, Lãnh Đồng?
Lãnh Đồng kiên quyết nói:
- Vượt lửa qua sông, không tiếc!
Lý Vân Tiêu nói:
- Thế thì đa tạ ngươi.
Tù khom lưng nhìn Lãnh Đồng, trong mắt lộ ra cảm kích.
Lãnh Đồng ngạc nhiên, cảm giác kỳ kỳ:
- Đại nhân người...
Tù lắc đầu vươn tay đắp trên vai Lãnh Đồng, dịu dàng nói:
- Ta không cần ngươi vượt lửa qua sông, chỉ muốn ngươi cho ta mượn thân thể của ngươi dùng một chút, thân xác hiện tại của ta sắp hoàn toàn không được.
Bát môn nổ, cơ năng thân thể nhanh chóng xói mòn. Tù không phải người máu nữa mà là máu thịt bầy nhầy.
- A!?
Lãnh Đồng rùng mình, đã hiểu ý của Tù.
Lãnh Đồng run cầm cập:
- Đại nhân người... Người...
Ánh mắt Tù lạnh lùng hỏi:
- Như thế nào? Lời ngươi vừa nói chẳng lẽ toàn là lừa ta?
- Thuộc hạ không dám!
Mặt Lãnh Đồng đầy bi thương và sầu thảm, giọt mồ hôi lạnh ứa trên trán.
Tù nói:
- Ta cưỡng ép cướp ngươi cũng được, nhưng ta không muốn làm trái ý muốn của ngươi. Ta tôn trọng sự lựa chọn của ngươi, nhưng ngươi phải hiểu rằng nếu ngươi từ chối thì hôm nay chúng ta đều phải chết tại đây. Nếu ngươi đồng ý, ta còn một đường sống rời đi, báo thù cho ngươi.
Lãnh Đồng cảm giác cổ họng khô khốc không phát ra tiếng được.
Lựa chọn khó khăn nhất đời đặt trước mắt Lãnh Đồng, khiến gã đi chết còn đỡ khó xử hơn chuyện này.
Tù lạnh nhạt nói:
- Ngươi nhanh chóng quyết định đi, nếu thời gian đến thì đã muộn.
Vẻ mặt Tù bình tĩnh không hề ép buộc, trong lòng thì nóng nảy phun lửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.