Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3370: Lửa giận ngút trời 2




Thái Du Hồng Trần quyết vỗ vào bóng đen, Quỷ Mã tộc lùn bị chấn văng ra.
Hai người cùng thụt lùi mấy bước, lực lượng ngang nhau.
Bóng đen khác lượn vòng trên cao đánh lén hướng Phi Nghê.
Phi Nghê cười lạnh một tiếng, hai tay giương ra bay đi.
Tư thế nhẹ nhàng như chim phượng về tổ, lượn vòng trong rừng.
Tuy chạy trốn nhưng Phi Nghê biểu hiện nhẹ nhàng, rất là tiêu dao.
Quỷ Mã tộc vạm vỡ thì đánh hụt, mặt xanh mét khẽ hừ đuổi theo.
Lý Vân Tiêu nhìn Tù đứng phía xa, xì cười giễu cợt:
- Xem ra không cần Hải Thần đại nhân ra tay thì thế cục đã đảo ngược.
Thật ra trong lòng Lý Vân Tiêu rất lo âu, có Xán và Trác tham chiến chỉ có thể nói thế ụcc tốt hơn một chút, nhưng nếu cứ đánh tiếp e rằng thua nhiều thắng ít.
Nên Lý Vân Tiêu cố ý châm chọc làm Tù rối loạn, do đó tìm ra sơ hở của gã.
Quả nhiên Tù biểu tình cực kỳ khó xem.
Không phải vì Lý Vân Tiêu châm chọc có hiệu quả mà do đối thủ Tù e ngại nhất, Ba Mộc chưa ra tay. Ba Mộc như hòn đá đè nặng ngực Tù.
Tù không nhịn được nữa:
- Ba Mộc, mười vạn năm đã qua, lại cho ta lĩnh giáo cao chiêu của ngươi đi!
Tù bay lên cao, ánh sáng xanh trên người biến ra hình rồng gầm rống xông lên.
- Muốn chiến với Ba Mộc tiền bối phải qua ải ta đã!
Lý Vân Tiêu lắc người biến thành tia chớp lao nhanh thoáng chốc xuất hiện bên dưới thanh long, kiếm vung lên cao.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Tiếng không gian xé rách liên tục vang dưới Kiếm Thương Trảm Hồng.
Kiếm cương đón gió hóa thành kiếm hình trắng mênh mông chém hướng thanh long.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Thanh long bị kiếm quang đánh nát, kiếm hình cũng đột nhiên nổ tung.
Lý Vân Tiêu bị long uy trùng kích, khí huyết cuồn cuộn bay ngược ra xa mấy trăm trượng dể tiêu trừ trùng kích.
Tù tức xì khói rít gào:
- Lý Vân Tiêu, ngươi rất đáng chết!
Người Tù run lẩy bẩy, trán nổi gân xanh chi chít.
Lý Vân Tiêu lắc ngón tay cười khẩy nói:
- Tức giận là biểu hiện của kẻ yếu, ngươi làm tuyệt đại cường giả nên lấy thực lực ra nói chuyện mới đúng.
Tù âm trầm nhìn Lý Vân Tiêu một lúc, vẻ mặt tức giận từ từ giãn ra.
Tù cắn răng nói:
- Ta không cần Thiên Phượng chân huyết nữa, ngươi đừng xen vào chuyện của ta!
Lý Vân Tiêu nhìn biểu tình cố nhịn của Tù, lòng thầm khen người này không uổng là kiêu hùng một đời!
Tuy Tù đang giận dữ nhưng cố kiểm soát cảm xúc. So với Thiên Phượng chân huyết thì lấy về chân thân mới là quan trọng nhất.
Miễn trở lại pháp thân cảnh, đến lúc đó lấy Thiên Phượng chân huyết dễ như trở bàn tay.
Nhưng sao Lý Vân Tiêu có thể để Tù như nguyện, cười lạnh nói:
- Thiên Phượng chân huyết từ khi nào tùy ý ngươi lấy hay bao?
Từ đầu đến cuối Thiên Vũ Minh cột chặt với Hải Hoàng Điện.
- Vậy ngươi đi chết trước đi!
Một tay Tù bắt ấn long ấn, người tỏa ánh sáng xanh rực rỡ. Ngũ hành chân cương biến đổi quanh người Tù ngưng tụ thành năm cự long.
Tù mất kiên nhẫn, gã hiểu rằng mình phải trừ khử Lý Vân Tiêu.
Ba Mộc và Lý Vân Tiêu, miễn Tù giết được một người đã không uổng chuyến đi này. Pháp thân thì đã đặt đó mười vạn năm, Tù không để bụng giữ thêm mấy ngày.
Kiếm thế của Lý Vân Tiêu xoay chuyển vội vàng ném ra lục đinh lục giáp, biến ra ba đầu sáu tay bắt ấn cảnh giác đề phòng
Lý Vân Tiêu thấy quyết tuyệt, sát ý từ mắt Tù, không dám sơ sẩy.
Lục đinh lục giáp đáp xuống quanh người Lý Vân Tiêu, thân thể dâng lên ánh sáng vàng ngưng tụ Thần Sát hư thân giơ kích đứng.
- Ngũ Long Phá Thiên!
Quanh người Tù ngưng tụ long vực màu trắng phạm vi ngàn trượng, mơ hồ có bóng hình cự long.
Năm con rồng ngũ hành xoay quanh, từ bốn phương tám hướng giáng xuống.
Không gian bị long cương khuấy động đất rung núi chuyển, mỗi người cảm nhận uy áp to lớn.
Con ngươi Lý Vân Tiêu co rút, kiếm ảnh đầy trời nối đuôi nhau vào Kiếm Thương Trảm Hồng, chín đóa hoa trắng loang lổ lần lượt hiện ra trên thân kiếm.
Tựa như kiếm chém ngôi sao rồi lại như bay.
Thần Sát hư thân hai tay cầm kích chĩa hướng Tù, ánh sáng vàng khủng bố không ngừng tuôn ra từ người Thần Sát hư thân.
Chiến kích từ trong suốt dần ngưng thực.
Kiếm trong tay Lý Vân Tiêu đột nhiên chém ra, chín đóa hoa trắng từ sau tới trước lần lượt nở rộ. Thế giới trong kiếm trở nên chậm chạp tĩnh lặng.
Cho người thị giác thời gian trôi chậm, nhưng nó không nên xuất hiện trong trường hợp này.
Thần Sát hư thân nhanh chóng đánh ra chiến kích, muôn vàn ánh sáng tan biến trên thân kích cho người cảm giác tốc độ cực độ, vọt lên dứt khoát vô cùng.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hai lực lượng sát nhau bắn lên đánh vào ngũ hành chân cương đang lao xuống.
Từng vòng lực lượng khủng bố khuếch tán bốn phương tám hướng.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ánh sáng sặc sỡ không chỉ chấn vỡ hư không đất đai trong không gian Hải chi sâm lâm bị cuốn vào.
Quảng trường chìm trong hỗn loạn, Hải Hoàng Điện bị trùng kích từng mảng sụp đổ vỡ nát.
Ba Long rống to:
- Nhu Vi!
Ba Long ra tay biến ra kết giới bảo vệ Hải Hoàng Điện sụp đổ.
Ba Mộc thay đổi ấn quyết, ánh sáng vàng mông lung khuếch tán từ đài sen ngưng tụ thành bình chướng ngăn cách mọi trùng kích.
Ba Mộc ngước mắt nhìn trung tâm vụ nổ, khẽ thở dài:
- Tù, tại sao từ đầu đến cuối ngươi không chịu tin ta?
Ngũ hành chân cương hóa long trực tiếp đánh nát Lý Vân Tiêu và Thần Sát hư thân hợp sức ra một kích, nhưng chính Tù cũng không chịu nổi.
Hư quang mông lung hiện ra trên người Tù đối kháng lại xung lực khủng khiếp.
Chợt tim Tù rớt cái bịch, cảm giác nguy hiểm tột độ sinh ra trong người gã, hơi thở đó rất quen thuộc.
Tù như rơi vào hầm băng, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Một thanh âm thản nhiên vang lên sau lưng Tù:
- Tại sao ngươi không chịu tin Ba Mộc?
Thân hình từ từ hiện ra.
Tù cảm giác lỗ chân lông toàn thân mở ra, nguy hiểm và nỗi sợ hãi khủng khiếp lan tràn trong lòng.
Tù dốc hết sức rống to:
- Dận Vũ, dù có chết ta cũng phải kéo theo ngươi!
Tù quay nắm đấm đánh hết sức ra sau lưng.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Phía sau bị nổ ra cái lỗ đen.
Con ngươi Tù nở to lộ vẻ mặt tuyệt vọng, sau lưng không có người, gã trúng kế.
- A, ngô nhi, vẫn cứ ngây thơ như xưa.
Giọng Dận Vũ lạnh lùng vang bên cạnh Tù, gã hiện hình:
- Long quyền, vô lượng quang!
Chín hgiữa vụ nổ hỗn loạn không chịu nổi lại nở rộ ánh sáng trắng bệch bắn thẳng lên trời.
Đôi mắt Lý Vân Tiêu biến sắc trân trân nhìn đằng trước, tràn đầy giật mình.
Lúc trước thấy thân hình Dận Vũ thì Lý Vân Tiêu không dám tin, mãi đến lúc này long quyền vô lượng quang nở rộ hắn mới tin tưởng.
Tù hộc ngụm máu trong ánh sáng trắng bệch.
Long quyền đập vào ngực Tù, trái tim bên trái nứt rạn trăm ngàn vệt ứa máu.
Thân thể hư quang bị một đấm đánh bại, nội tạng vỡ nát, Tù phun ra ngụm máu đen.
Hai bóng người dàn sát trong ánh sáng trắng.
Mắt Tù chất chứa thù hận vô tận, Dận Vũ thì mắt lạnh băng.
Hai người là phụ tử nhưng chẳng có một chút tình cảm, chỉ có vô tình và hận.
- Ta rất hận, không thể giết ngươi được!
- Ngươi là nhi tử của ta, làm sao giết ta được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.