Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3319: Đảo Phù Không 2




Không biết từ khi nào mấy chục trượng sau lưng Lý Vân Tiêu ngưng tụ tinh vân, ầm vang một tia chớp màu lam nhạt đâm xuyên hư không, từ không gian nào đó bắn tới trùng hợp đasnh trúng Lý Vân Tiêu đang xuyên qua kết giới.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lôi quang màu lam nổ tung, lôi điện chạy dọc toàn thân Lý Vân Tiêu, đì đùng dọc theo kết giới khuếch tán như có pháo hao màu lam nở rộ trên kết giới, tuyệt mỹ huyến lệ.
- Ha ha ha!
Thanh niên vỗ tay cười to, hưng phấn nói:
- Ma đầu kia bị hư ngọc toái lôi đánh trung, chết chắc rồi, ha ha ha ha ha ha!
Xích Đồng Thượng Nhân ngây người, không ngờ trên đời có chuyện tình cờ đến thế. Xích Đồng Thượng Nhân đứng ngây tại chỗ, không biết nên vui hay buồn.
Đột nhiên thanh niên ngừng bặt tiếng cười, Xích Đồng Thượng Nhân trợn to mắt ốc bươu, há to mồm không khép lại được.
Pháo hoa màu lam nở rộ như bị đóng băng từ giữa co rút vào trong, lôi điện không chạy trốn được, tụ lại hóa thành lôi cầu màu xanh thẳm xoay tròn.
Xoay tròn trên lòng bàn tay Lý Vân Tiêu.
Xích Đồng Thượng Nhân:
- . . .
- Thứ đáng ghét này.
Con ngươi Lý Vân Tiêu co rút, mắt khép mở như có lôi quang màu vàng lấp lóe.
Năm ngón tay Lý Vân Tiêu chộp, lôi cầu màu lam lượn vòng kịch liệt phát ra tiếng xé gió chói tai như cực kỳ sợ hãi, muốn chạy trốn.
Lôi cầu xoay tròn kịch liệt không ngừng biến nhỏ, thanh âm yếu đi cuối cùng biến mất trên năm ngón tay Lý Vân Tiêu, không để lại bất cứ dấu vết gì.
- Ui!
Xích Đồng Thượng Nhân và thanh niên bị hù sợ, bắp chân run rẩy.
Bọn họ ở trên đảo Phù Không nhiều năm, nắm rõ lực lượng hư ngọc toái lôi trong lòngd bàn tay. Đừng nói bị đánh trúng mà bình yên vô sự, kỳ tích tiêu diệt sấm sét, cứng rắn đón đỡ sấm sét mà không bị thương đá là tồn tại tuyệt đỉnh.
Trái tim Xích Đồng Thượng Nhân, thanh niên rớt xuống đáy cốc, toàn thân lạnh lẽo, biết bọn họ không có năng lực đối kháng sức mạnh của Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu bóp tắt sấm sét rồi vươn tay ra thò vào kết giới, chậm rãi xuyên thấu. Lực lượng kết giới như vằn nước trôi qua người Lý Vân Tiêu, không tổn thương hắn chút nào.
Mặt thanh niên, Xích Đồng Thượng Nhân trắng bệch như tờ giấy, không có chút máu.
Lý Vân Tiêu đáp xuống đỉnh núi, dứng trước mặt Xích Đồng Thượng Nhân, thanh niên.
Lý Vân Tiêu nói thẳng:
- Xích Đồng Thượng Nhân, ta không nói nhiều với ngươi, đến đảo Phù Không vì hai chuyện. Hoa Thiên Thụ ở đâu? Tình huống Ma giới thế nào?
Xích Đồng Thượng Nhân đáp:
- Quả nhiên ngươi đến vì hắn. Hoa Thiên Thụ đã vào sơn mạch Thiên Đãng, tuần tra cưo bản nhất.
Lý Vân Tiêu thầm thở phào:
- Đi bao lâu? Bao lâu thì trở về?>
Xích Đồng Thượng Nhân trầm ngâm nói:
- Đi nửa tháng, lý ra . . . Nên trở về rồi.
- Là sao?
Tim Lý Vân Tiêu run lên, nhìn thấu điều gì từ ánh mắt do dự của Xích Đồng Thượng Nhân.
Lý Vân Tiêu sắc mặt khó xem nói:
- Đúng là đi hơi lâu.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng hỏi:
- Hoa Thiên Thụ đi một mình?
Xích Đồng Thượng Nhân lắc đầu nói:
- Do Nhâm Hề Mân đại nhân dẫn đi.
Con ngươi Lý Vân Tiêu co rút bắn tia tàn nhẫn, con ngươi tràn đầy âm trầm:
- Chủ nhân Linh Hoa Diệu cảnh Nhâm Hề Mân?
Lúc ở Vĩnh Sinh chi giới Lý Vân Tiêu từng thấy Nhâm Hề Mân và Đế Già đi chung, giữa hai người có sự ăn ý. Nhâm Hề Mân đến sơn mạch Thiên Đãng thì hơn phân nửa Đế Già cũng tới.
Cảm giác không may lan tràn trong lòng Lý Vân Tiêu, tâm tình chìm xuống.
Lý Vân Tiêu quát to:
- Mở đường ra, ta muốn đi sơn mạch Thiên Đãng!
Xích Đồng Thượng Nhân kinh kêu:
- Không được!
Lý Vân Tiêu nhìn Xích Đồng Thượng Nhân chằm chằm, quát nạt:
- Ngươi nói gì?
Lý Vân Tiêu không kiềm được bùng nổ sát khí thấm vào da thịt xương của Xích Đồng Thượng Nhân, làm toàn thân lão run rẩy thụt lùi mấy bước, người lạnh lẽo.
Mặt Xích Đồng Thượng Nhân toát mồ hôi ròng ròng, cắn răng nói:
- Được,ta mở!
Thanh niên đứng sau lưng hết hồn hét lên:
- Thượng nhân, không được!
Lý Vân Tiêu vung tay lên, cương khí hóa chưởng bùm một tiếng dndhá nát không gian. Thanh niên phun ra ngụm máu bị đánh ba ỷa xa đập vào dãy núi, không rõ sống chết.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
- sự kiên nhẫn của ta lúc dài lúc ngắn, khi nó ngắn là lúc mạng của ngươi xui.
Lý Vân Tiêu nhìn Xích Đồng Thượng Nhân chằm chằm, lạnh băng nói:
- Nếu ta không thể mang Hoa Thiên Thụ đi thì đảo Phù Không không cần tồn tại nữa.
Lòng Xích Đồng Thượng Nhân run rẩy, tức giận quát:
- Chức trách của đảo Phù Không là giám thị sơn mạch Thiên Đãng, nếu xảy ra chuyện gì thì ngươi làm sao ăn nói với người trong thiên hạ?
Lý Vân Tiêu lạnh lùng cười khẩy nói:
- Xích Đồng Thượng Nhân đại nhân đánh giá bản thân quá cao, nói như thẻ sơn mạch Thiên Đãng xảy ra biến cố gì thì lâu la như Xích Đồng Thượng Nhân đại nhân có thể gánh vác được.
Xích Đồng Thượng Nhân ngẩn ra, xấu hổ tức tối nói:
- Ít nhất ta phát hiện điều khác lạ báo về Thánh vực, để Thánh vực có điều chuẩn bị, sẵn sàng. Nếu hủy đi đảo Phù Không là hoàn toàn mất giám thị với sơn mạch.
Lý Vân Tiêu mắng:
- Đừng nói nhảm với ta nữa, nói như thể lâu la nhà ngươi rất quan trọng! Thiên Vũ giới không thể thiếu lâu la nhà ngươi phải không? Mau mở đường!
Xích Đồng Thượng Nhân tức xì khói rồi lại không biết làm sao, đã là cá nằm trên thớt không phục cũng phải phục.
Xích Đồng Thượng Nhân buồn bực hóa thành độn quang chợt lóe biến mất khỏi đỉnh núi.
Lý Vân Tiêu hóa lôi lắc người biến mất.
Giây sau hai người xuất hiện giữa một dãy kiến trúc, một quảng trường vòng tròn to lớn, hùng vĩ rộng rãi. Bốn phía dựng cây cột điêu khắc các loại hoa văn.
Xích Đồng Thượng Nhân bay thẳng lên trên quảng trường đánh ra các loại ấn quyết vào cột bốn phía.
Phù văn trên cây cột như sống lại lượn vòng, ánh sáng vàng rực rỡ.
Chĩnh giữa quảng trường lập tức hiện ra trận pháp to lớn, ánh sáng bắn lên cao, vô số phù văn lăn lộn bên trong.
Điều này gây ra náo động, hàng trăm bóng người từ bốn phía bay tới, kinh sợ nhìn Xích Đồng Thượng Nhân.
- sao mở đường hầm ra? Nhâm Hề Mân đại nhân đã trở lại sao?
- Nghi thức không đúng, sắc mặt của Xích Đồng Thượng Nhân đại nhân khó chịu thế, hay xảy ra chuyện gì?
- Tiểu tử đứng giữa quảng trường là ai? Sao chưa từng gặp?
Các tiếng xì xầm vang lên, châu đầu ghé tai, nhưng bởi vì Xích Đồng Thượng Nhân là người phụ trách nên không ai dám tiến lên thắc mắc hay phản đối gì.
Trận phù chính giữa quảng trường tụ tập trên bầu trời thành sắp hàng có quy tắc, ánh sáng từ từ giữa khuếch tán bốn phía.
Làm xong mọi thứ Xích Đồng Thượng Nhân ngước mắt lên nhìn Lý Vân Tiêu, mặt không biểu tình.
Lý Vân Tiêu mỉm cười, chắp tay nói:
- Vất vả.
Lý Vân Tiêu sải bước đi vào ánh sáng, thân hình nhạt dần cho đến khi biến mất.
Xích Đồng Thượng Nhân phất ống tay áo, phù văn đầy trời tán đi ngay. Tất cả ánh sáng biến mất, quảng trường trở về bình thường.
Các tiếng ồn ào nổi lên bốn phía.
- Thượng nhân, người vừa rồi là ai?
Mặt mày Xích Đồng Thượng Nhân kiềm nén tức giận, mặt cứng ngắc nói:
- Đừng hỏi, bộ chúng các đường hãy sẵn sàng phòng ngự, có lẽ . . . Sơn mạch Thiên Đãng có biến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.