Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3317: Pháp tắc thế giới




Lý Vân Tiêu hoàn toàn biến sắc mặt, lạnh lùng nói:
- Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?
Vi Thanh đắc ý cười to:
- Ha ha ha!
Vi Thanh cao giọng quát:
- Lý Vân Tiêu, rõ ràng ngươi đã đoán ra nhưng không chịu tin! Ha ha ha, hết thảy . . . Đều là thiên ý!
Lý Vân Tiêu cảm giác toàn thân lạnh lẽo, dưới thiên đạo vạn vật là con kiến. Lý Vân Tiêu ngước đầu nhìn trời, chẳng lẽ vô hình trung tất cả đều là thiên ý?
Vi Thanh nhìn Xán và Trác ở phía xa đang chém giết. Cá sấu cũng giết nhiều binh khí giết chóc, sau đó rơi vào khó khăn, chỉ có sức phòng thủ.
- Những binh khí giết chóc đẳng cấp thần cảnh này xuất hiện vì thiên đạo trừ ma, đại biểu sự lựa chọn của thiên đạo. Mặc cho trong lòng ngươi muôn vàn không muốn cũng không thể thay đổi sự thực! Ta khuyên ngươi quay đầu là bờ, giờ phút này dừng tay đi. Ta không muốn gây ra gió tanh mưa máu, tiêu hao lực lượng nhiều trước ma kiếp, không ai muốn thấy tình huống này.
Sắc mặt Vi Thanh lạnh lùng nói:
- Nhưng nếu ngươi cứ cố chấp thì bổn tọa không sợ!
Tay phải Vi Thanh nâng trước mặt, viêm quang đại biểu điện cực dương, băng quang đại biểu âm cực dương biến thành hai màu xoay tròn bay lên từ lòng bàn tayh.
Hai loại ánh sáng cực độ đan xen chiếu rọi nhau ngưng tụ ra một bảo bình cỡ tấc, ánh sáng bạc lấp lánh trên chiếc bình, có thú văn màu đỏ rực nối tiếp nhau, uy thế kinh người.
Trên bình không ngừng khuếch tán ánh sáng, cả hư không lắc lư theo, ôn hòa dính cùng trận lực, đè ép nhau như sóng ngầm dâng lên.
Sóng ngầm làm không gian bị đè ép biến hình, các loại lực lượng cuồng bạo cực kỳ không ổn định.
Lục đinh lục giáp như có linh tính, biểu tình trầm trọng, ấn quyết thay đổi, trận thế không ngừng nâng cao.
Trường sam của Vi Thanh bay phần phật, mày kiếm mắt sáng, lạnh giọng nói:
- Hòa hay chiến toàn do câu nói của ngươi.
Lý Vân Tiêu mắt lóe tia sáng nói:
- Thả Mộng Vũ, Mộng Bạch ra ta liền đi. Chuyện binh khí giết chóc thì ta mặc kệ trước khi hạo kiếm ma kết thúc!
Đây là giới hạn của Lý Vân Tiêu.
Vi Thanh nhận mấy giới hạn của Lý Vân Tiêu, gã trầm ngâm nói:
- Có thể trả lại hai huynh muội cho ngươi nhưng không phải bây giờ. Ta không biết ngươi hiểu bao nhiêu về họ, trên người bọn họ có chút bí mật, tạm thời không thể trả lời. Cho ta một năm, sau một năm ta sẽ trả lại bọn họ lành lặn cho ngươi, còn là hai vị cường giả tuyệt đỉnh.
Lý Vân Tiêu phất tay áo, hai tay chắp sau lưng lạnh lùng nói:
- Một năm sau? Ngươi nói về địa giới hải không?
Con ngươi Vi Thanh co rút bắn ra tia sắc bén:
- Ngươi biết!?
Một lúc sau Vi Thanh thu về lệ khí, bình tĩnh nói:
- Hèn gì hiện tại Thiên Vũ Minh cường đại khó thể tưởng tượng, còn có đảo Huyền Ly hỗ trợ, biết về địa giới cũng không lạ. Nếu ngươi đã hiểu chuyện trong đó thì ta nói thẳng, lực lượng của huynh muội đến từ địa giới, ta cần lấy ra lực lượng địa giới, không chỉ với ta mà còn đem lại ích lợi lớn cho viêc ứng đối ma kiếp.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng hỏi:
- Tại sao ngươi phải lấy bằng được? Ta cũng có thể lấy nó đem lại lợi ích vậy?
Vi Thanh hừ mạnh:
- Mặc kệ ngươi nói thế nào, ta uấn nhưỡng lâu như vậy sao có thể bỏ ngay lúc này? Ta công nhận là hiện tại lực lượng không bằng, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa. Nếu ngươi không thả một con đường cho ta, dựa vào lực lượng trong tay ta có thể khuấy động Thiên Vũ Minh nghiêng trời lệch đất! Có tục ngữ bảo chừa đường cho người cũng là chừa đường sống cho mình, làm chuyện gì quá dứt khoát thì duyện phaạn cũng tận.
Lý Vân Tiêu nổi sùng, Vi Thanh đang giở trò lưu manh, giống y như Lỗ Thông Tử mà hắn đối phó trong Cổ Ma Tỉnh.
Mỗi người đều có thứ mình trân trọng, Lỗ Thông Tử quý trọng mạng của mình, Lý Vân Tiêu xem trọng vận mệnh Thiên Vũ giới.
Lý Vân Tiêu cực kỳ bất đắc dĩ, tức giận nói:
- Ngươi hãy thể bảo đảm an toàn cho huynh muội bọn họ, một năm sau yên lành trả lại cho ta. Thề rằng sẽ dùng những binh khí giết chóc đối kháng Ma tộc!
Khóe môi Vi Thanh cong lên lật tay phải lại cất đi Âm Dương Lưỡng Khí bình, ra lệnh binh khí giết chóc chiến đấu phía xa ngừng lại, tản ra.
Lý Vân Tiêu vung tay rút đi Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát Trận, lục đinh lục giáp bay về, thu vào trong Giới Thần Bi.
Không khí căng thẳng nặng nề thoáng chốc biến mất.
- Ta biết ngươi là người có trách nhiệm, đảm đương nhưng lòng dạ quá mềm yếu.
Vi Thanh khinh miệt cười khẩy nói:
- Nếu không có đầy đủ lực lượng đối phó Ma tộc, không chỉ những vũ giả phải chết mà người thân, bằng hữu của họ, người toàn Thiên Vũ giới phải chết! Bây giờ chỉ có bọn họ chết lại đem đến một đường oóng cho mọi người, họ chết có ý nghĩa!
Sau khi nhận lệnh tất cả binh khí giết chóc lùi về sau lưng Vi Thanh, khí thế nhanh chóng rớt xuống đến Quy Chân cảnh, xuống Cửu Thiên cảnh bình thường, bộ dạng ủ rũ ngơ ngẩn.
Vi Vô Nhai hừ lạnh xuất hiện bên cạnh Vi Thanh:
- Hừ!
Xán và Trác bay về sau lưng Lý Vân Tiêu, hai người toàn thân đẫm máu, sát khí, vẻ mặt kinh sợ. Binh khí giết chóc khiến hai người rất giật mình.
Cá sấu hóa thành gió lốc biến thành kích cỡ nhỏ xíu nằm trên vai Lý Vân Tiêu.
- Dù chết có ý nghĩa cũng không do ngươi quyết định!
Lý Vân Tiêu bác bỏ:
- Mỗi người có tự do lựa chọn, dù ngươi nói đó là sự chọn lựa tốt nhất nhưng người khác không đồng ý thì ngươi có tư cách gì cưỡng ép?
- Ha ha ha! Cười chết ta rồi!
Vi Thanh xì cười:
- Lý Vân Tiêu, ngươi vẫn là con nít sao? Cặn bã không có nhân quyền, cường giả là vua. Vận mệnh của kẻ yếu nên do cường giả quyết định, đây vốn là pháp tắc của thế giới. Nắm đấm của ta to là có thể khống chế vận mệnh của bọn họ, đây chẳng phải là chân lý thiên cổ không thay đổi sao? Tại sao ngươi đột nhiên trở nên ngu qua vậy?
Lý Vân Tiêu ngây người sững sờ, không biết làm sao cãi lại.
Lý Vân Tiêu hiểu đạo lý đó, hắn luôn thuận theo nó, nhưng bây giờ lờ mờ cảm thấy không đúng rồi lại không giải thích được.
Xán và Trác liếc nhau, không thấy có gì kỳ.
Vi Thanh lạnh lùng nói:
- Dù ta không chúa tể vận mệnh của họ, Ma tộc xâm nhập thì vận mệnh của họ sẽ bị Ma tộc chúa tể. Tức là dù ta có lòng dạ đàn bà giống ngươi thì quy tắc thế giới này sẽ không thay đổi theo lòng ngươi, vẫn là mạnh ăn thịt yếu.
Vi Thanh khinh thường cười nói:
- Nếu ngươi tự nghĩ có bản lĩnh, cảm thấy ngươi đúng thì đi nói với người Ma tộc, bảo bọn họ đừng xâm nhập Ma tộc, kêu bọn họ phải nhân từ, mọi người chung sống hòa bình, cộng đồng kiến thiết đại thế giới hài hòa!
Lý Vân Tiêu câm nin, hắn luôn dẻo mồm nhưng nay bị Vi Thanh nói không đối đáp được, lần đầu tiên hắn ngây người không biết trả lời sao.
Vi Thanh phất tay nói:
- Nếu có chuyện gì gì thì bổn tọa không tiễn. Một năm sau ta sẽ trả lại tỷe đệ Mộng gia hoàn hảo, chuyện kháng ma ta sẽ dốc hết sức.
Vi Thanh chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng mà kiêu ngạo nhìn Lý Vân Tiêu, ánh mắt tràn đầy phức tạp.
Lý Vân Tiêu lặng yên đứng trên trời, lát sau buông tiếng thở dài mang theo Xán và Trán xoay người đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.