Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3288: Đại hư không thuật




Bí Đình Phong xụ mặt, đang định cãi lại thì bị Diệp Nam Thiên ngăn cản.
Diệp Nam Thiên thấy nổi lên mùi thuốc súng liền ra mặt ngăn lại:
- Đừng nói nữa! Không cần biết Vân thiếu gia nói có lý hay không thì cẩn thận một chút tốt hơn.
Khúc Hồng Nhan hừ mạnh biểu thị cực kỳ bất mãn:
- Hừ!
Bí Đình Phong lạnh lùng liếc Khúc Hồng Nhan, không nói nữa. Bí Đình Phong không dám làm trái mệnh lệnh của Diệp Nam Thiên.
Diệp Nam Thiên bỗng nhướng mày, trầm giọng nói:
- Ta cũng cảm ứng được, có gì đó không đúng.
Bí Đình Phong kinh ngạc hỏi:
- Có chuyện gì?
Bí Đình Phong không dám bỏ qua lời Diệp Nam Thiên nói.
Lý Vân Tiêu nhìn chằm chằm phía trước, nghiêm túc nói:
- Hình như đằng trước có thứ gì ghê gớm đến đây.
- Thứ ghê gớm?
Mọi người ngạc nhiên. Giương mắt nhìn lên. Con đường đen ngòm kéo dài không dứt vươn ra phương xa vô tận.
Mọi người chợt phát hiện có thứ đen ngòm từ đường hầm lăn tới.
Đường hầm rung rinh, cảm giác như giẫm trên đất bằng bỗng chốc biến mất, chiến hạm trở nên xóc nảy.
- Đó là . . .
Mọi người ngây ra nhìn trước mặt, nhưng chỉ toàn đen thui, mơ hồ có vật khổng lồ lung lay.
Diệp Nam Thiên vội kêu lên:
- Vân thiếu gia có nhìn rõ là thứ gì không?
Con ngươi Lý Vân Tiêu co rút, hút không khí mấy lần, kinh hoàng lạc giọng:
- Bà mợ nó, đó . . . Đó . . . Là . . . thiên thạch!
Thứ từ đằng trước đường hầm lăn tới là thiên thạch dài rộng mấy ngàn trượng, có cái lớn mấy vạn trượng, không chỉ một cái.
- Mưa sao sa!
Mọi người ngây như phỗng. Thiên thạch rơi nói thẳng ra là sao băng, chẳng lẽ đụng tới mưa sao sa?
Thủy Tiên reo lên:
- Nhiều sao băng như thế phải nhanh chóng cầu nguyện, chắc chắn sẽ thành hiện thực!
Hai tay Thủy Tiên chắp trước mặt, nhắm mắt cầu nguyện.
- Trong đường hầm làm sao có mưa sao băng được? Chắc chắn là Lỗ Thông Tử giở trò quỷ!
Lý Vân Tiêu kinh kêu:
- Hơn phân nửa là thi triển đại na di thuật gì đó làm không gian biến ảo,, dời mưa sao băng rơi xuống. Mọi người mau tìm cách đi, nếu không chúng ta sẽ bị đập trúng!
Mặt Diệp Nam Thiên trắng bệch, đầu đầy mồ hôi lạnh, bị hù ngây người. Thiên thạch từ đường hầm rơi xuống đừng nói không biết số lượng bao nhiêu, chỉ có một, hai cái cũng đủ lấy mạng Diệp Nam Thiên.
Lý Vân Tiêu hỏi:
- Đại nhân vừa nói là chưa hoàn toàn kích phát lực lượng thuyền Nặc Á, nếu kích phát hoàn toàn thì phải chăng có thể nổ nát những thiên thạch này?
Hiếm khi Diệp Nam Thiên chửi tục:
- Nổ cái đầu ngươi!
Diệp Nam Thiên trợn to mắt như chuông đồng, hoàn toàn mất bình tĩnh:
- Những cái này là thiên thạch, nói thẳng là ngôi sao! Ngôi sao rơi như mưa, cường giả giới vương cảnh cũng không dám cứng rắn đỡ!
Lý Vân Tiêu không biết nên nói cái gì:
- Vậy làm sao bây giờ?
Bí Đình Phong run rẩy, khẽ thở dài:
- Thuộc hạ hiểu rồi.
- Quyết định rồi thì lên đi.
Hạo Phong bước ra khỏi đám người, chậm rãi cầm Niết Nguyên đao từ ngực chuyển sang trong tay:
- Tất cả vũ giả dưới vũ giả lùi ra sau đi.
Rất nhiều vũ giả lùi ra sau ngay, chỉ còn trên thần cảnh là vững như núi Thái không nhúc nhích.
Lý Vân Tiêu nói:
- Thanh Phàm huynh, kính nhờ.
Vẻ mặt Trác Thanh Phàm bớt phần nghiền ngẫm. Cười khổ nói:
- Ta cố hết sức đi, nếu có tình huống gì thì ta sẽ trở về thông báo cho các người.
Có lẽ vì biết chuyện nghiêm trọng nên Trác Thanh Phàm không dám đùa cợt, hai ngón tay khép lại đặt trên trán, mộ luồng sát nhạt lóe lên từ đầu ngón tay và trán gã. Trác Thanh Phàm biến mất trong ánh sáng.
- Cái này . . . Biến mất?
Mọi người ngơ ngẩn, xoe tròn mắt khó tin.
Diệp Nam Thiên kinh ngạc hỏi:
- Người này là ai? Chẳng lẽ là đại hư không thuật?
Lý Vân Tiêu có chút giật mình hỏi:
- Đại nhân cũng biết thuật này?
- Vậy là tá đoán đúng rồi.
Mắt Diệp Nam Thiên lóe tia hồi tưởng:
- Không ngờ trên đời còn người biết thuật này. Khoan nói chuyện, ứng đối thiên thạch quan trọng hơn.
Mọi người thế mới phản ứng lại, khi biết Trác Thanh Phàm có đại hư không thuật thì phấn khởi tinh thần, người người không còn vẻ suy sụp.
Hạo Phong chém đao trước nhất, ánh sáng trăng xoay một vòng trên lưỡi đao chém ra ngoài.
- Quán Không Trảm!
Đao quang màu trắng dọc theo đường hầm vọt lên, rất nhanh đánh trúng một thiên thạch cỡ trung đằng trước nhất phát ra tiếng nổ đinh tai chém thiên thạch thành hai khúc lăn sang hai bên đường, bị hư vô nuốt hết.
Diệp Nam Thiên đánh một ấn quyết vào chiến hạm, bắn ra ánh sáng vàng. Trước mũi chiến hạm biến thành sóng vàng khuếch tán ra ngoài.
Sóng vàng xoay tròn hình loa diện tích lớn đánh vào mưa thiên thạch dấy lên tiếng nổ liên hồi, mảng lớn thiên thạch chấn động.
Những người khác lập tức hành động, các loại thần thông phát sáng bắn ra. Một đống thiên thạch đằng trước bị nổ nát, hóa thành vô số mảnh vụn, hoặc bị hư vô nuốt hết, hoặc dọc theo đường hầm rơi xuống đã không tạo thành tổn thương đến cho chiến hạm được.
Diệp Nam Thiên ở một bên lẳng lặng công kích thiên thạch, một mặt chuẩn bị sẵn sàng đường lui. Nếu mọi người không chống đỡ được thì Diệp Nam Thiên sẽ từ trong đường hầm phá không rời đi.
Dù sao trên thuyền Nặc Á tụ tập hơn một nửa cường giả đương thời, tuyệt đối không thể mất tại đây. Nhưng phá không chạy trốn không biết khi nào mới quay lại Thiên Vũ giới được, chinh chiến Hóa Thần hải hoàn toàn thua, sẽ thành trò cười. Nên không đến phút cuối thì Diệp Nam Thiên tuyệt đối không chạy trốn.
Trác Thanh Phàm biến mất trên chiến hạm chớp mắt xuất hiện trong Hóa Thần hải.
Trác Thanh Phàm đưa mắt nhìn, khu vực truyền tống quả nhiên giống như Lý Vân Tiêu dự đoán, có hàng trăm thuật luyện sư xếp bằng lơ lửng cùng nhau thi thuật, dọn dùng uy năng vô thượng triệu hoán thiên thạch rơi vào đường hầm.
Trác Thanh Phàm xuất hiện dẫn đến cảnh giác, một ánh mắt sắc bén liếc qua, đáy mắt lạnh lùng lóe tia ngạc nhiên:
- Ai đó?
Mới rồi người này cảm giác có người nhưng giờ trống rỗng không thấy bất cứ ai.
Một người nói:


- Đại nhân, có thể ai, có khi nào đại nhân đã nhìn lầm?
Bạc Vũ Kình hừ lạnh, ánh mắt càng sắc bén hơn. Bạc Vũ Kình quét mắt bốn phía, dừng lại trên trận đại na di.
Bạc Vũ Kình lạnh lùng nói:
- Mọi người lập tức cảnh giác cao độ, đã có người xâm nhập, tuyệt đối không thể để hắn quấy nhiễu trận pháp này!
Cách đại na di trận không xa có mười vũ giả đứng lơ lửng nghe vậy lộ vẻ ngạc nhiên, không tin.
Một người nói:
- Đại nhân, có khi nào đã cảm ứng sai không? Đường hầm chưa mở thì sao có người xông vào được?
Bạc Vũ Kình lạnh lùng nói:
- Trên đời không có gì là không thể.
Bạc Vũ Kình chỉ vào đầu:
- Chỉ có các ngươi không nghĩ ra.
Hơn ưmời người bực bội, cách nói này rất mơ hồ nhưng rồi không dám phản bác, đồng thanh kêu lên:
- Tuân lệnh!
Cả đám tản ra, dựa theo bày bố lúc trước khi gặp tình huống khẩn cấp thì rải rác bốn phía bảo vệ đại na di trận.
Bạc Vũ Kình cầm Cổ Trần đại kiếm chậm rãi đi trong hư không, trầm giọng nói:
- Có thể không qua đường hầm liền đến biển, thần thức của ta không cảm ứng được, thiên hạ đương thời chỉ có một mình Trác Thanh Phàm hư không Vũ Đế!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.