Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3278: Thành Ly Quang 1




Lý Vân Tiêu quyết định:
- Được, ta và các ngươi đi Hóa Thần hải một chuyến.
Diệp Nam Thiên reo lên:
- Đại thiện! Ta biết ngay Vân Tiêu công tử là người đáng tin!
Lý Vân Tiêu hừ lạnh một tiếng:
- Bớt nịnh tho ta đi, chẳng qua là thiên hạ hưng vong. Thành Viêm Vũ không có truyền tống trận đi thông Hóa Thần hải, ta điều phái mấy người đến Thánh vực rồi cùng nhau xuất phát.
Diệp Nam Thiên nói:
- Hóa Thần hải đã phong tỏa con đường truyền tống đi Thánh vực, chúng ta hoặc là từ đường cũ qua tạm thời chém ra hư không, sẽ đi ra gần Hóa Thần hải. Hoặc là thành Ly Quang Hỏa Thụ bất dạ thành, nhưng hơn phân nửa thẩm tra sẽ cực kỳ nghiêm khắc.
Lý Vân Tiêu ngẫm nghĩ:
- Thôi đi từ thành Ly Quang qua, với thế sét đánh không kịp bưng tai vượt qua phong tỏa chạy vào Hóa Thần hải, đi đường cũ thì mạo hiểm rất lớn. Con người Lỗ Thông Tử học xuyên xưa nay, tài năng kinh thiên vĩ đại, nếu giở trò trong con đường thì chúng ta sẽ gặp rắc rối to.
- Tốt, vậy cứ làm theo lời ngươi nói, hội hợp ở thành Ly Quang.
Diệp Nam Thiên quyết định ngay:
- Bí Đình Phong đại nhân hãy lập tức điều động người, kêu ty trưởng có thể khống chế trong Thánh vực qua, để bọn họ triệu tập người cùng nhau đi Hóa Thần hải.
Bí Đình Phong nhíu mày nói:
- Nhưng phải có người trogon chừng đại hội tỷ võ thiên hạ đệ nhất, cũng có thực lực cường đại tọa trấn. Hiện tại Thánh vực đã trống rỗng, nếu điều những người còn lại đi . . . Ta sợ . . .
Sắc mặt Diệp Nam Thiên khó chịu hừ mũi:
- Vốn tổ chức vũ quyết cũng không có gì đáng trách, nhưng Vi Thanh, Công Dương Chính Kỳ đều không ở thì rất kỳ lạ. Hiện tại không lo nhiều được, xóa bỏ ma tu Hóa Thần hải quan trọng hay vũ quyết quan trọng hơn? Triệu tập tất cả người có thể điều động lại đây hết sao?
Lý Vân Tiêu nói:
- Nếu bắt giữ Hóa Thần hải đúng là khó khăn, e rằng sẽ tổn thương nhiều thuật luyện sư, tạo thành tổn thất lớn khó thể bù đắp cho Thiên Vũ giới. Hơn nữa trong Cổ ma tỉnh đang là tình hình thế nào thì không ai biết, hy vọng đảo Huyền Ly sẽ phái thêm vài người đến.
Diệp Nam Thiên nói:
- Đảo chủ đại nhân rất chú trọng việc này, nên mới phái ta và Hạo Phong đến. Trên đảo có thể điều khiển bao nhiêu cao thủ đa số đã tới đây.
Lý Vân Tiêu nhíu mày hỏi:
- Có thể điều khiển? Là sao? Chẳng lẽ đảo Huyền Ly còn có người mà các người không thể điều khiển?
Diệp Nam Thiên nói:
- Có rất nhiều cường giả vào đảo Huyền Ly rồi luôn bế quan không ra, có người phong ấn bản thân. Lúc này đều cần có người đi thức tỉnh bọn họ.
Lý Vân Tiêu nói:
- Lần này bao nhiêu người đi Hóa Thần hải? Nguyên đảo Huyền Ly có bao nhiêu người?
Bí Đình Phong nhướng mày nghe, cảm thấy vấn đề này rất đường đột. Lý Vân Tiêu cũng biết mình hơi mạo muội, nhưng hắn rất muốn biết. Dù sao thực lực đảo Huyền Ly mới là sức chiến đấu mạnh nhất có thể lấy ra trong một giới.
Diệp Nam Thiên mỉm cười nói:
- Số liệu này đừng nói ta không biết, dù là đảo chủ cũng chưa chắc biết. Mấy năm nay có bao nhiêu người vào đảo Huyền Ly chắc có thống kế, nhưng nhiều người đang bế quan hoặc tự phong ấn mình, không ngăn được năm tháng trôi qua, có nhiều người trực tiếp chết. Còn về số người lần này đi Hóa Thần hải, tính cả ta và Hạo Phong có tổng cộng ba mươi người. Trong đó năm người hư cực thần cảnh, chín người chưởng thiên thần cảnh, còn lại đều là quy chân thần cảnh.
Lý Vân Tiêu mừng rỡ, vỗ tay cười nói:
- Hai mươi bốn vị cường giả thần cảnh, đừng nói san bằng Hóa Thần hải, dù bình thiên hạ cũng dư sức!
- Ngươi lạc quan như vậy thật sao?
Diệp Nam Thiên lo lắng nói:
- Theo lời Hạo Phong thì ngày đó một mình Lỗ Thông Tử thả ra ba mươi sáu thập phương hung hồn sát, đây chính là ba mươi sáu vị tồn tại quy chân thần cảnh!
Lý Vân Tiêu trừng Diệp Nam Thiên:
- Thế thì sao? Còn chẳng phải bị Hạo Phong đại nhân một đao tiêu diệt? Huống chi đó là trong Vĩnh Sinh chi giới, với tình huống không bị giới lực ức chế?
Trong Hóa Thần hải ma đầu đều bị giới lực áp chế, thực lực giảm mạnh. Chúng ta chỉ có năm vị tồn tại hư cực thần cảnh, có Nam Thiên đại nhân, Hạo Phong đại nhân cách tạo hóa cảnh có một ưbước. Nếu đến vậy mà không thể áp chế được Hóa Thần hải thì tương lai mở ra đường hầm hai giới, đàn ma giáng lâm thì chúng ta còn có đường sống không?
Diệp Nam Thiên gật đầu nói:
- Lời ngươi nói rất có lý, bỏ đi nhiều nghi ngờ của ta. Dù sao ngươi và Lỗ Thông Tử đã đánh nhau ngay mặt mấy lần, hai đời đều làm trưởng lão danh dự của Hóa Thần hải, hiểu biết tình huống trong đó hơn chúng ta. Từ ngươi dẫn đầu tổ chức cuộc tấn công này thì càng tốt hơn.
Lý Vân Tiêu kinh ngạc kêu lên:
- A? Ta dẫn đầu?
Lý Vân Tiêu vội từ chối:
- Không được. Nam Thiên đại nhân, Hạo Phong đại nhân dẫn đầu là hơn, không thì về lãnh đạo sẽ xảy ra vấn đề. Những lão quái làm sao nghe theo ta chỉ huy được?
Bí Đình Phong ngạc nhiên, nhẹ gật đầu thầm nghĩ Lý Vân Tiêu xem như biết điều, chưa mụ mị.
Diệp Nam Thiên cười nói:
- Ngươi lo lắng cũng có lý, vậy thì chọn dùng kiểu liên hợp, hai lãnh đạo. Ta dẫn dắt đảo Huyền Ly và Thánh vực, ngươi thì dẫn dắt Thiên Vũ Minh.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Vậy là tốt nhất. Bây giờ ta truyền tin về, gặp mặt ở thành Ly Quang.
Nói xong Lý Vân Tiêu xoay người đi, kiếm quang độn quang biến mất trên bầu trời.
Diệp Nam Thiên nhìn Lý Vân Tiêu đi xa, nói với Bí Đình Phong:
- Nhanh chóng triệu tập người Thánh vực, để lại hai vị đỉnh Vũ Đế tọa trấn Thánh vực là được.những người khác đều theo ta đi Hóa Thần hải!
Bí Đình Phong lĩnh mệnh lập tức đi chấp hành:
- Tuân lệnh!
Lý Vân Tiêu đi dạo mấy vòng trong Thánh vực nhưng không phát hiện tung tích Mộng Vũ, thậm chí lại đi Toái Vân Thiên Xuyên một lần nhưng không thấy bóng dáng Mộng Vũ, chắc đã rời khỏi Thánh vực.
Lý Vân Tiêu thở dài, bây giờ hắn lo nhất là Hoa Thiên Thụ và Dương Địch, tỷ đệ Mộng Vũ, Mộng Bạch, Huyền Hoa cùng Liễu Phỉ Yên.
Nhưng dục tốc thì bất đạt, chỉ có thể chải vuốt từng sự kiện, ít ra hiện tại Mộng Vũ, Mộng Bạch ở bên cạnh Vi Thanh không có nguy hiểm, hơn nữa thực lực tăng cao vùn vụt cũng là cách hay.
Chuyện Hoa Thiên Thụ kéo dài lâu như vậy không nôn nóng trong một lúc. Dương Địch, Huyền Hoa, Liễu Phỉ Yên mới là việc gấp.
Quyết định xong Lý Vân Tiêu lập tức thi triển bí pháp truyền tấn về thành Viêm Vũ, hắn đi Tàng Thư lâu tìm Bàn Nghị, cùng nhau đi thành Ly Quang.
Bàn Nghị không muốn chút nào, mãi khi Lý Vân Tiêu nói dẫn gã đi xem đỉnh cường giả thật sự quyết chiến thì mới lưu luyến không rời rời đi.
Ngay lúc này, một tòa thành nhỏ phồn hoa trong bắc vực, người đến người đi qua lại không dứt.
Trong thành có nhiều người giàu đeo vàng đeo bạc đi đường. Huyền khí của vũ giả khảm các loại bảo thạch tăng phúc toát ra hơi thở giàu có.
Trong tiệm nhỏ ven đường bày các loại đan dược, huyền khí đầy rẫy làm người ta hoa mắt. Cả thành thị như một nơi tập kết vật phẩm thuật luyện lớn, tràn ngập phồn hoa, phú quý, huyên náo, náo nhiệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.