Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3250: Bố cục




Linh Mục Địch gật đầu nói:
- Ngươi nghĩ ra biện pháp tốt. Mang tài nguyên thập phương quy tắc lũng đoạn, phải thề kháng ma lại vừa hưởng dụng. Ta hiện tại cũng không biết Diệp Kình Vũ tình huống như thế nào, nhưng hắn sớm muộn gì sẽ tới đây, ta sẽ ở thành Viêm Vũ chờ hắn.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Những người này mới thật sự là cường giả nắm vận mệnh Thiên Võ Giới, các vị phải quan tâm nhiều. Về phần tên dưới Thần Cảnh, cần hao tổn tâm thần vì họ, dù sao cũng là lực lượng trung kiên của Thiên Võ Giới. Nếu bị chúng ta thu phục, có đại nghĩa kháng ma, có thể tăng cường thực lực bọn họ.
Tô Liên Y vội hỏi:
- Vâng!
Đinh Linh Nhi nói:
- Vân Tiêu đại ca, ta có vấn đề. Nếu thành Viêm Vũ chỉ cho Võ Đế tiến vào, chuyện làm ăn thương minh khó mở rộng. Dù sao rất nhiều kiến thiết trụ cột cần những kẻ dưới Võ Đế làm.
Lý Vân Tiêu nói:
- Chuyện này dễ thôi, cho bọn họ quyền cư trú tạm thời là được. Về phần những võ giả bị thành Viêm Vũ bài xích, nếu có tâm thuần phục, ta cân nhắc dẫn bọn họ đi vào ba đại tông môn tu luyện, dùng linh khí ba đại tông môn linh khí tẩm bổ bọn họ, một khi bước vào Võ Đế cảnh sẽ tiếp dẫn vào thành Viêm Vũ. Không biết Hồng Nhan cùng Phi Nghê định như thế nào?
Hai nữ lập tức nói:
- Kế này rất tốt, chúng ta không có ý kiến.
Lý Vân Tiêu nói:
- Chúng ta củng cố lực lượng của mình, đầu tiên phải có thực lực, tiếp theo cần trung tâm như một, cả hai thiếu một thứ cũng không được, những kẻ không trung thành, tru diệt là được.
- Vâng!
Tất cả mọi người cùng đáp lời..
Tô Liên Y lại nói:
- Minh chủ, Đao Kiếm Tông Trần Đoạn Thiên đã chờ minh chủ thật lâu, vẫn thúc giục muốn tiến hành võ quyết, định đoạt lại vị trí minh chủ.
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng cười cười, nói:
- Hắn thật sự rảnh rỗi, ta đi trấn áp hắn một chút, cho hắn biết khó mà lui, làm ra võ quyết gì đó, để người thiên hạ chế giễu sao?
- Việc này không thể.
Linh Mục Địch nói:
- Ta đề nghị nên làm theo lời Trần Đoạn Thiên, không chỉ tổ chức võ quyết, hơn nữa còn làm long trọng, làm cho thiên hạ đều biết. Như vậy Lý Vân Tiêu mới danh chính ngôn thuận làm minh chủ, được thiên hạ biết đến.
Khúc Hồng Nhan cũng cười lạnh nói:
- Nếu Trần Đoạn Thiên muốn làm đá kê chân, vì sao không thành toàn hắn chứ? Vừa vặn đánh một trận thật đau sau đó thượng vị.
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
- Như vậy cũng được, chuyện võ quyết các ngươi an bài đi.
Tô Liên Y vui vẻ nói:
- Thuộc hạ đi làm.
Nàng không trì hoãn nữa, lập tức quay người lui ra, bắt đầu bắt tay tổ chức võ quyết, hơn nữa sẽ thả tin tức ra cho thiên hạ đều biết.
Linh Mục Địch nói:
- Lý Vân Tiêu, trong khoảng thời gian này ngươi đang bế quan, ta bất tiện quấy rầy ngươi. Nhưng ngươi cũng nên hiểu có chuyện cần làm đấy.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Ta hiểu, là chuyện Lâm đại nhân.
Linh Mục Địch kỳ vọng nói:
- Ngươi đã hoàn toàn nắm giữ Đại Diễn Thần Quyết?
Lý Vân Tiêu suy nghĩ, nói:
- Không dám nói hoàn toàn, nhưng ít ra bảy tám phần mười, ta lúc này đã là thần thuật sư.
- Vậy thì quá tốt!
Linh Mục Địch hưng phấn nói:
- Có thể dùng Đại Diễn Thần Quyết cứu Lâm đại nhân, nếu không được, phải chăng có thể chuyển thế trọng sinh như ngươi không?
Lý Vân Tiêu ăn cả kinh, nói:
- Làm cho Lâm đại nhân chuyển thế? Phương pháp này quá mức hão huyền. Ban đầu ở Thiên Đãng sơn mạch, ta chuyển thế chỉ là ngoài ý muốn, Diễn Thần cũng quyết định không thể ngờ tới. Nếu làm được, đại nhân đi nếm thử, tất nhiên sẽ có kết quả cửu tử nhất sinh.
Linh Mục Địch vừa mới kích động đã hạ thấp, nói:
- Nên làm sao cho phải, lúc ngươi ở vĩnh sinh chi giới không phải nói có biện pháp sao?
Hắn nói mang theo ý trách móc.
Lý Vân Tiêu mỉm cười, nói:
- Là có biện pháp, nhưng không nhất định được. Đại nhân cũng chỉ là một đám hồn thể, hiện tại so với lúc ở Huyền Vũ tinh cung còn cường đại hơn nhiều, dựa vào là cái gì?
Linh Mục Địch nói:
- Tu luyện tinh quang hồn thể, tiểu Ngã trợ giúp.
Hắn sững sờ, lập tức nói:
- Ngươi nói tiểu Ngã.
Lý Vân Tiêu gật gật đầu, nói:
- Có lẽ hắn có thể làm.
Hắn phất phất tay, cho mọi người tiếp tục tu luyện.
Thủy Tiên thấy hắn phải đi, trong nội tâm quýnh lên, vội vàng kéo tay hắn.
- Vân Tiêu ca ca.
Ánh mắt mang theo ủy khuất.
Lý Vân Tiêu cười cười, nói:
- Như thế nào?
Trong mắt Thủy Tiên có bọt nước đảo quanh, buồn bả nói:
- Ta đột nhiên nhớ phụ thân.
Nội tâm Lý Vân Tiêu khẽ động, vuốt ve mái tóc của nàng, an ủi:
- Ta cũng có ý đi hải chi sâm lâm đây, nhưng còn không phải hiện tại.
Thủy Tiên đại hỉ, nhảy dựng lên, vội hỏi:
- Vậy lúc nào?
Ánh mắt Lý Vân Tiêu ngưng lại, nói:
- Sẽ không rất xa. Ngươi trước theo mọi người cùng nhau tu luyện, tranh thủ sớm ngày đột phá võ đạo giam cầm, như vậy lại trở về, Hải Hoàng đại nhân nhất định sẽ thật cao hứng.
- Ân!
Thủy Tiên trùng trùng điệp điệp gật gật đầu, nói:
- Ta nhất định sẽ sớm đuổi theo Hóa Tu, người vụng về như hắn cũng đã bước vào Thần Cảnh, ta càng không thể chậm hơn hắn được.
Hóa Tu ở bên cạnh mặt đen lại, hắn ngậm miệng không nói câu nào.
- Thủy Tiên muội muội, ta đảm đương bồi luyện với ngươi, có ta hỗ trợ, khẳng định sẽ tiến bộ nhanh hơn.
Phi Nghê đi tới kéo tay Thủy Tiên, bộ dáng thập phần nhiệt tình.
- Tốt!
Thủy Tiên có hảo cảm với nàng thật lớn, ngày đó tại thiên lĩnh Long gia, nàng bị Phi Nghê hống xoay quanh, hai người lập tức vô cùng cao hứng tiến vào trong hư vô tu luyện.
Thân ảnh Lý Vân Tiêu lóe lên, hắn và Linh Mục Địch cùng nhau tiến vào Giới Thần Bi.
Dưới Phương Thốn sơn, trong hang động có một linh hồn lúc sáng lúc tối, tùy thời có khả năng dập tắt.
Trác cùng Xán ngồi xếp bằng bên ngoài trận pháp, lẳng lặng thủ hộ nơi này.
Hai người cảm nhận được khí tức Lý Vân Tiêu, lúc này Xán trách móc:
- Ngươi cuối cùng đã đến! Vì sao lâu như thế.
Xán mặt âm trầm, Trác càng tức giận ra mặt.
Lý Vân Tiêu ôm quyền cười khổ nói:
- Hai vị đại nhân bớt giận, thật sự là bế quan quên thời gian, cho nên có chút chậm trễ, hai vị thứ tội.
Xán lạnh lùng nói:
- Đừng nói xin lỗi với ta, chúng ta không muốn nghe. Chỉ cần ngươi chữa tốt cho Lâm đại nhân, mọi chuyện không làm gì cả.
- Đúng đúng, nếu là trị không được, xin lỗi cũng vô dụng!
Trác phụ họa.
Lý Vân Tiêu nhìn linh hồn của Lâm, nội tâm hơi than thở, sau đó vung tay lên, lập tức truyền tống tới chỗ tiểu Ngã đang tu luyện.
Tiểu Ngã vốn đang tu luyện, hắn bị không gian kéo đi thì giật mình.
Thời điểm trông thấy Lý Vân Tiêu thì giật mình, hắn chạy trốn như con thỏ.
Lý Vân Tiêu thò tay một trảo, lập tức chụp tiểu Ngã vào trong tay giống như mang theo bao đồ vật gì đó, Linh Mục Địch nhíu mày nhìn theo.
Hắn cùng tu luyện với tiểu Ngã, dù sao đối phương là thần thụ xưa nhất trong thiên địa, vẫn vô cùng tôn kính.
- Vì cái gì vừa thấy ta thì bỏ chạy? Ngươi chột dạ!
Lý Vân Tiêu chỉ vào tiểu Ngã, thứ nhất là hung dư ra oai phủ đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.