Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3177: Xuất sắc lược thải (1)




Mạnh Trác, Chu Quân liếc nhau, vẻ mặt cay đắng.
Sắc mặt hai người hơi tái, trán lấm tấm mồ hôi, có thể thấy phá cấm chỉ cung môn này làm Mạnh Trác, Chu Quân tốn nhiều công sức. Khiến trái tim bọn họ chìm xuống đáy cốc là tất cả cường giả trong tháp đều được truyền tống đến đây, Mạnh Trác và Chu Quân hoàn toàn không ngờ chuyện này.
Cục diện hiện tại đã vượt tầm kiểm soát.
Nguyên Cơ là người lên tiếng đầu tiên:
- trông hai vị khá lạ mặt, hay là xoay lại cho lão phu xem thử?
Biểu tình của Nguyên Cơ giễu cợt, lạnh băng kèm theo sát khí.
Chu Quân cười gằn:
- Hừ! Nguyên Cơ đại nhân quả nhiên là quý nhân hay quên, mau vậy đã quên lão phu sao?
Chu Quân chậm rãi xoay người, mắt lạnh băng.
Nguyên Cơ biến sắc mặt nói:
- Ngươi là . . . Mạnh Trác!
Nguyên Cơ lộ vẻ giật mình, không ngờ người đến chính là Chu Quân, biểu tình của lão hơi trầm trọng.
Một người khác khuôn mặt cực kỳ xa lạ, mắt phải nhắm chặt, có vết sẹo như con rết trên mi mắt, hơi dữ trợn, lạ mặt chưa từng gặp qua.
Chu Quân lạnh lùng cười, giương mắt nhìn mọi người, quét mắt qua từng người.
Con ngươi Lý Vân Tiêu co rút, cảm giác người đó nhìn hắn lâu hơn người khác nhiều, e rằng hắn đã bị chú ý.
Chu Quân quét mắt nhìn mọi người một lần rồi mới lên tiếng:
- Nơi đây đã bị đảo Huyền Ly tiếp quản, mọi người rời đi hết!
Bên dưới rộ lên tiếng bàn tán, đa số người không biết đảo Huyền Ly là cái gì, lộ lộ vẻ tò mò.
- Ha ha ha!
Nghe mọi người xì xầm, Nguyên Cơ cười to bảo:
- Đảo Huyền Ly đúng là uy phong, tiếc rằng không mấy người biết tiếng.
Chu Quân hơi lúng túng, trước mắt chỉ có mấy lão quái trong giới, còn lại hầu hết là người ngoài giới.
Chu Quân hừ mũi:
- Không biết cũng chẳng sao, biết cái này là được.
Chu Quân vung tay lên, lăng không nắm đấm vang tiếng nổ đì đùng. Trong nắm tay dường như có lực lượng long tượng hóa thành uy năng vô biên giáng xuống dưới.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Uy nhiếp vô biên khuếch tán ngưng kết sóng gợn trong không khí phất qua người mỗi người.
- Phụt!
- Phụt!
Có mấy người hộc máu tại chỗ, bị quyền uy chấn bay ra sau, thoáng chốc bị thương nặng.
Lý Vân Tiêu đứng im không nhúc nhích, quyền uy kia tuy mạnh nhưng rất bình thường với hắn.
Chỉ là uy lực dương quyền đã có uy năng hùng hồn như vậy, những vũ giả bị đánh thương đều hoảng sợ không kiềm được thụt lùi ra sau.
Dù là người đỡ được quyền uy thì mặt cũng trắng bệch.
Chu Quân rút tay về, lạnh lùng cười:
- Không nhận biết đảo Huyền Ly cũng không sao, nhận được nắm đấm này là tốt rồi. Cấm chế bên ngoài Đế Đan Lâu đã mở, bất cứ ai đều có thể ra ngoài. Từ giờ trở đi trong phạm vi trăm dặm ngoài cung điện này đều là cấm khu, ai còn ở lại đây thì . . . chết!
Nhiều người hoàn toàn biến sắc mặt, giật mình xoay người đi.
Bọn họ đã được đến khá nhiều thứ, không muốn bỗng nhiên chết tại đây. Nhiều người chưa hiểu tình hình hiện tại nên phi đọn điu ngay.
Rất nhanh chỉ còn rải rác mười người ở lại.
Trừ đám người Lý Vân Tiêu vẫn thong dong nhàn nhã ra nhiều người biểu tình trầm trọng hơn, mặt xanh mét, muốn đi rồi lại rối rắm.
Chu Quân hừ lạnh một tiếng:
- Còn lại đã chuẩn bị sẵn sàng chịu chết phải không?
Người Chu Quân toát ra uy nghiêm vô cùng, chuyện này không rét mà run.
Rốt cuộc lại có hai người không chịu nổi áp lực tâm lý quay đầu đi mất.
Hiện tại trong sân chỉ còn lại mười lăm người. Lý Vân Tiêu, Ba Cẩn, Nguyên Cơ, Cố Thanh Thanh, Mạch, Mục Tinh, Mục Hạc, tám người xa lạ khác dường như muốn thử vận may.
Mạnh Trác phá vỡ im lặng:
- Các ngươi có mấy người lấy thần đan trong cửu đan cung?
Mười lăm người hơi biến sắc mặt, có trầm ngâm, có kinh ngạc.
Mạnh Trác chỉ còn lại mắt trái nhưng con mắt cực kỳ sắc bén, quét mắt thu hết biểu tình của mọi người, đã phỏng đoán ra vài phần.
Nguyên Cơ thở hổn hển hỏi:
- Như thế nào? Ngươi hỏi thăm điều này hay vì muốn cướp?
Mạnh Trác liếc Nguyên Cơ, mắt lóe tia khinh thường và lạnh lùng, rất là coi rẻ.
Nguyên Cơ bị biểu tình miệt thịt của Mạnh Trác trong giận, mắng:
- tiểu tử, hãy báo danh hiệu của ngươi ra. Lúc lão tử còn lăn lộn trên đảo Huyền Ly chưa thấy người như ngươi!
Mạnh Trác phớt lờ Nguyên Cơ, nhắm mắt lại.
Nguyên Cơ tức điện hú hét, người dâng trào sát khí nhưng hiện tại không phải lúc đánh nhau, tuy lão tức giận vẫn cố kiềm chế mình.
Chu Quân cũng lờ Nguyên Cơ đi:
- Nếu các vị đã ở lại vậy hai ta cũng không ngăn cản, muốn vào đế đan cung thì cứ vào.
Chu Quân, Mạnh Trác tiến lên trước, hai người bắt ấn vỗ tay rồi đập vào cung môn.
Ánh sáng vàng mênh mông hiện ra trên cánh cửa, cấm chế sớm phá vỡ. Cửa két một tiếng từ từ mở ra.
Hào quang chiếu rọi vào, bên trong to cỡ vài mẫu đất, trống rỗng chỉ còn một cái bàn, bên trên đặt một kim lô, tinh xảo xa hoa.
Ngoài điện bỗng chốc yên lặng, mọi người nhìn chằm chằm kim lô đó.
Một số người đến bây giờ vẫn không biết có báu vật, chỉ muốn ở lại cầu may, giờ thấy thứ bên trong liền hiểu. Vật quý giá nhất trong toàn Đế Đan Lâu đương nhiên nằm trong kim lô đó.
Mắt Chu Quân chớp lóe ánh sáng nhưng rồi vụt tắt ngay, gã làm động tác mời.
Chu Quân cười nói:
- Mời các vị vào, hễ ai muốn đi vào thì hai chúng ta tuyệt đối không ngăn cản. Nhưng nên biết chỉ có một viên Thiên Vận Tạo Hóa đan mà các người có đến mười lăm người.
Vài tiếng kinh kêu vang lên:
- Thiên Vận Tạo Hóa đan!
Giờ thì ai đều biết bên trong có thứ gì, ai nấy mắt tỏa sáng kích động.
Mạnh Trác cười khẩy nói:
- tuy đan tốt nhưng phải có mạng lấy mới được.
Nguyên Cơ lạnh lùng nói:
- tính otná giỏi lắm, các người muốn chúng ta tự tàn sát nhau, trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi! Trong thiên hạ làm gì có chuyện tốt như vậy, chúng ta không ngu!
Mạnh Trác nói:
- Có chuyện tốt thế này hay không, ngu hay không chẳng liên quan gì bổn tọa. Đan ở đó, thích lấy thì lấy, không lấy liền cút đi!
Chữ cút với ngữ điệu chói tai hóa thành sóng âm khuếch tán, xới bụi dưới đất, thổi mắt mọi người mông lung.
Mọi người đều yên lặng lại. Có thể tu luyện đến thực lực hiện tại tuyệt đối không phải loại người chỉ số thông minh thấp.
Hơn nữa cảnh tượng cướp báu vật này có ai trong những người có mặt chưa từng trải qua? Đa phần là bên thắng. Vì vậy bọn họ hiểu rõ lúc này ai ra tay trước là kẻ xui xẻo nhất.
Vì vậy không ai nhúc nhích, yên lặng như nhà ma.
Lý Vân Tiêu cười lạnh:
- Ha ha ha! Sao không nhúc nhích? Chẳng lẽ mỗi người các vị đều là Lôi Phong, chẳng chút lợi kỷ, chuyên môn lợi cho người sao?
Lý Vân Tiêu đi vào đại điện.
Cố Thanh Thanh kinh kêu:
- Lý Vân Tiêu!
Cố Thanh Thanh căng thẳng kêu lên:
- Đừng đi vào!
Một khi bước vào trong sẽ biến thành cái đích mọi người chỉ trích ngay, thành kẻ thù của tất cả.
Lý Vân Tiêu chính khí nói:
- Ta không ôm nhiều chờ đợi với đan dược này, dù sao thần vật thế này là người có duyên sẽ được. Nhưng mọi người cứ giằng co mất thời gian cũng không tốt, nên có một người đi vào trước, bản thiếu gia sẽ thả con tép, bắt con tôm, để xem ai theo cùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.