Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3130: Mục Tinh (1)




Thật vất vả dưỡng tốt nội thương lại bị một thương vừa rồi đánh bị thương lần nữa, hắn giống như con mèo bệnh, tuy không nguy hiểm đến tánh mạng nhưng không thể khỏi hẳn.
Cố Thanh Thanh kinh hô lên, lớn tiếng kêu lên:
- Mục Tinh lão nhân, ngươi đang giở trò quỷ gì, mau ra đây!
Giọng nói vô cùng bén nhọn, xuyên thấu qua tiếng kim loại, vang vọng cả đại điện này.
Nhưng cũng không có hồi âm, chỉ có tiếng binh khí lay động, cả đại điện bị sát khí bao phủ.
- Mục TInh?
Lý Vân Tiêu cả kinh, dường như nghĩ đến cái gì, hoảng sợ nói:
- Chẳng lẽ là người Mục gia?
Cố Thanh Thanh kinh sợ không thôi, lại đề cao giọng nói vài lần, dường như không có trả lời, hai hàng binh khí trên khung hóa thành hào quang bắn thẳng tới trước.
- Đáng chết, mọi người cẩn thận!
Cố Thanh Thanh nổi giận không thôi, song chưởng đánh ra, dùng cương khí đánh bay những binh khí này.
Khúc Hồng Nhan vận dụng Tử Tiêu kiếm chém ra một đạo kiếm cương, bao phủ bản thân mình và Lý Vân Tiêu vào trong đó, vạn binh khó làm thương tổn.
Những người còn lại thi triển ra các loại thần thông, tự bảo vệ mình trước vô số đao quang kiếm ảnh.
Cả đại điện hóa thành huyễn quang, còn có tiếng kim loại chấn động, vận luật huyền khó hóa thành sóng âm thật lớn, nhộn nhạo như nước.
Phi Nghê cả kinh nói:
- Cố Thanh Thanh đại nhân, thế nào, những huyền khí này vô sinh vô tử, làm sao đánh đây?
Cố Thanh Thanh cũng phiền muộn, tức giận nói:
- Ta làm sao biết, biện pháp tốt nhất là xông vào đánh chết Mục Tinh.
Ánh mắt nàng đầy phẫn hận, nhưng nội tâm lại có chút lo lắng, dường như tình huống có chút không đúng.
Đột nhiên hào quang màu bạc bao phủ mọi người, Lý Vân Tiêu ném ra Giới Thần Bi, vô số lưu quang xoay nhanh.
Đại Giới Thần Quyết hóa thành ma ha cổ tự, hào quang ngọc bia bao phủ các nơi.
Đồng tử Cố Thanh Thanh đột nhiên co lại, nội tâm kinh hãi không thôi, nàng lần đầu tiên nhìn thấy uy năng của Giới Thần Bi, hào quang thần thánh này thật thoải mái..
Binh khí mạn thiên hoa vũ dừng lại, dường như bị định trụ, mất đi năng lực hoạt động, lẳng lặng lơ lửng trên hư không.
Tất cả mọi người biết rõ đây là đẳng cấp uy áp của huyền khí, những huyền khí cửu giai bị Giới Thần Bi trấn áp.
Đao quang kiếm ảnh màu vàng trong đại điện hỗn hợp với bia văn màu lưu ly, hai tay Lý Vân Tiêu bấm niệm pháp quyết, hắn vỗ mạnh vào Giới Thần Bi, lập tức có hấp lực sinh ra.
Nhữngcửu giai huyền khí kia đang run rẩy, dường như muốn phá không bỏ chạy, lại khó có thể tự kiềm chế, bị hào quang Giới Thần Bi làm mất đi khả năng chống cự..
- Oa, vẫn là phu quân quá giỏi.
Phi Nghê vỗ tay nhảy dựng lên, vui mừng nói:
- Nhiều cửu giai huyền khí như vậy, hơn nữa phẩm chất cực cao, lần này phát tài rồi.
- Tiểu bối, vọng tưởng trộm tâm huyết lão tử luyện chế cả đời, ngươi đang nằm mơ sao!
Đột nhiên một tiếng nói vang lên, trên mái vòm có kim quang lập lòe, một thân ảnh màu vàng hiện ra, phi thân ngưng tụ một chưởng đánh xuống.
Hình thái khôi lỗi màu vàng này có phần giống quái vật kim loại Trọng Khí Tháp, nhưng mà thân thể nhỏ và linh hoạt hơn nhiều..
- Mục Tinh!
Cố Thanh Thanh giận dữ, vừa gặp khôi lỗi màu vàng này, lửa giận khó ức chế bốc cháy, cũng đồng thời phi thân lên, hai tay kết ấn quyết đánh ra một chưởng.
Bành!
Chưởng của hai người chạm nhau, hai bên chấn bay ra ngoài, Cố Thanh Thanh lâm vào hạ phong, lúc này phun máu tươi, sau khi hạ xuống đứng không vững, lập tức lùi ra phía sau.
Sau khi khôi lỗi va chạm một kích, lại cầm chiến đao bên cạnh chém xuống.
Sắc mặt Khúc Hồng Nhan lạnh lẽo, Tử Tiêu kiếm phóng lên trời, ngăn cản kiếm quang đánh tới, đồng thời hóa thành ba đạo thân ảnh đâm tới.
Phanh! Phanh!
Khôi lỗi kim loại này thông linh hơn Trọng Khí Tháp , vội vàng lui về phía sau, vung vẩy chiến đao ngăn cản kiếm khí.
Giờ phút này binh khí chung quanh mất đi chống cự, đều bị thu vào trong Giới Thần Bi, cả đại điện trở nên an tĩnh lại.
Cố Thanh Thanh nhìn chằm chằm vào khôi lỗi, mắng:
- Mục Tinh, ngươi điên rồi.
Sắc mặt khôi lỗi âm trầm lợi hại, tất cả binh khí cũng chỉ còn một kiện, nhưng đã bị Giới Thần Bi áp chế, đã mất đi linh tính, tức giận nói:
- Lấy sạch tâm huyết nửa đời của ta, còn nói ta điên, ta giết sạch các ngươi ah!
Hắn vung tay lên, hét lớn một tiếng, thân thể càng lắc lư vài cái.
Cả tòa tháp này chấn động mạnh, từng đạo trận quang hiển hiện, từ bốn phương tám hướng lao tới, bắn thẳng vào vị trí trung tâm.
Cố Thanh Thanh giận dữ nói:
- Mọi người cùng nhau động thủ đánh bại hắn! Không cần cho ta mặt mũi!
Mọi người nhao nhao ra tay, từ bốn phương tám hướng đánh tới, vô số linh áp hiển hiện, lập tức trấn áp lực lượng tòa tháp này, tùy ý Mục Tinh thi triển tất cả vốn liếng cũng khó khăn có khả năng làm được gì.
- Hừ, các ngươi chờ xem!
Mục Tinh phiền muộn, ném ngoan thoại sau đó hóa thành hào quang bay ra ngoài.
- Thật vất vả gặp gặp được người sống, nếu để chạy đi thật đáng tiếc.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu tỏa sáng, tay giơ lên, hắn ném đâu suất thiên phong ra ngoài.
Ầm ầm!
Cả đại điện run lên, lập tức nứt vỡ hóa thành vô số kim quang. Không chỉ có cả đại điện run lên, cả tiểu tháp cũng sụp đổ, hóa thành vô số khối vụn kim loại, bắn ra bốn phía.
- Chi! Cái gì? !
Mục Tinh vừa ra khỏi đại điện, hắn cảm nhận được khí tức cực mạnh bắn ra bốn phía, còn mang theo khí tức kim loại cường đại đánh tới, nằm mơ cũng không nghĩ tới tiểu tháp này bị đánh nát.
Chờ hắn quay đầu thì triệt để kinh ngạc, đứng nguyên tại chỗ không nói được gì nữa.
Đám người Cố Thanh Thanh vây quanh, chặn ngang đường lui của hắn.
Lý Vân Tiêu thu hồi đâu suất thiên phong, tiến lên nói:
- Ngươi gọi là Mục Tinh?
Mục Tinh sau nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, nói:
- Ngươi chỉ dùng bảo bối gì phá nát tháp của ta?
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
- Hiện tại ta là dao thớt, ngươi là thịt cá, có cần hỏi sao?
Mục Tinh dò xét hắn vài lần, cười to nói:
- Ha ha, cuồng vọng! Cho dù có Giới Thần Bi nơi tay,thật sự là người được Giới Thần Bi chọn hay sao? Lại dùng ngữ khí này nói chuyện với ta, ngây thơ.
Cố Thanh Thanh nổi giận đùng đùng, nói:
- Trước đánh hắn một trận rồi nói sau, hắn sở dĩ dám vênh váo, đó là bởi vì thân thể này chỉ hàng lâm mà thôi, mặc dù diệt hắn thân thể cũng khó làm tổn thương hắn.
Mục Tinh nổi giận nói:
- Cố Thanh Thanh, ngươi thân là người vĩnh sinh chi giới, lại mang theo người ngoài tới mở phong ấn, ngươi muốn làm nhiều người tức giận sao?
- Nhiều người tức giận? Hiện tại thiên đạo có biến, tất cả mọi người ước gì đi ra khỏi vĩnh sinh chi giới đấy, ngươi còn đi phong tỏa thông đạo, muốn chọc nhiều người tức giận là ngươi đấy.
Cố Thanh Thanh tranh phong với hắn, cười lạnh không thôi.
Mục Tinh hừ một tiếng, nói:
- Năm đó phái ta trấn thủ nơi đây, cũng không nói hiện tại nói có thể thả người đi vào thì vào.
Cố Thanh Thanh không kiên nhẫn, khiển trách:
- Ta không tranh luận với ngươi, nhanh mở cấm chế ra.
- Nằm mơ!
Mục Tinh khoanh tay trước ngực, tuy đánh không lại đám trước mặt này, nhưng bọn họ cũng không có biện pháp làm gì mình, hắn vẫn đứng bất động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.