Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3127: Phượng sào (1)




Lý Vân Tiêu kinh hãi không thôi, hai người này nếu đánh nhau, một người trong đó sẽ bị thôn phệ, khi đó sẽ có phiền toái lớn.
Hắn điều giải nói:
- Nhị vị, nơi đây không nên động thủ, không bằng chờ ra khỏi lang hoàn thiên nói sau.
Hiện tại trừ Đế Già, Mân, Tiểu Hồng và Cảnh Thất, còn lại cũng chỉ có người của Lý Vân Tiêu.
- Lang hoàn thiên?
Đế Già lạnh lùng cười cười, trong mắt tinh mang chớp động không thôi, thè lưỡi ra liếm môi dưới.
- Kỳ ngộ như thế ta có thể bỏ qua. Ra khỏi lang hoàn thiên, ai biết nàng trốn đi đâu. Lý Vân Tiêu, mang theo ngươi của ngươi đi tầm bảo đi, đừng quan tâm chuyện này.
Đế Già hóa thân thành nam tử, trên người ma khí bắt đầu khởi động, khuôn mặt lập tức biến hóa, khôi phục bộ dáng âm tà.
Đột nhiên Mân run lên, khẩn trương nhìn xuống.
Đế Già lạnh lùng nói:
- Thây khô giao cho ta.
Mân vội vàng nói:
- Vâng, còn xin yên tâm.
Lý Vân Tiêu nhìn qua Tiểu Hồng, mặc dù nửa người nhuốm máu, vẫn ngạo nghễ và lạnh như băng.
Hắn trầm giọng nói:
- Đế Già, thật có lỗi. Việc này ta quản định rồi.
- Cái gì?
Đế Già giận dữ, quát:
- Lý Vân Tiêu, dám quản chuyện của ta, ngươi điên sao?
Tiểu Hồng cũng có chút ít kinh ngạc, quay đầu, lộ ra vẻ nghi hoặc, nhưng rất nhanh hiểu được.
Lý Vân Tiêu mỉm cười, nói:
- Vừa rồi Trọng Khí Tháp muốn giết ta, Tiểu Hồng giúp ta ngăn lại. Hiện tại ngươi muốn giết nàng, ân tình ta vẫn đang nợ đấy.
Tiểu Hồng dùng lỗ mũi hừ một tiếng, nói:
- Không nhiễu ngươi quan tâm, hắn còn không thể giết ta, ta cũng đúng lúc thu hồi lực lượng.
Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:
- Ngươi có thương tích trên người, không phải địch thủ của hắn, nếu lúc toàn thịnh còn có thể chiến một trận.
Đế Già gương mặt vô cùng âm trầm, lạnh lùng nói:
- Ngươi cũng biết hậu quả làm như vậy chính là kết đại thù sinh tử với bổn tọa sao?
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
- Trong thiên hạ không có cừu nhân vĩnh viễn, năm đó ở Tu Di Sơn ta không cẩn thận thả các hạ, xem như có ân với các hạ, nhưng mà các hạ mấy lần truy sát ta. Mà năm đó trên bắc hải, các hạ xem như giúp ta một tay, trong thành Định Thiên trò chuyện vui vẻ với nhau, xem như hóa thù thành bạn, hôm nay lại muốn kết thù sao?
Đế Già tức giận không nhẹ, bỏ qua cơ hội này hắn không có nắm chắc, ánh mắt của hắn đảo qua, những người còn lại đều là giúp đỡ của Lý Vân Tiêu, chri nói Mạch, Cố Thanh Thanh, Khúc Hồng Nhan đã có thực lực khó lường, nếu như nhúng tay vào, chính mình không có bất kỳ cơ hội gì cả.
- Tốt, ta xem mặt mũi của ngươi thả nàng ta một lần, nhưng ra khỏi lang hoàn thiên, ngươi không được nhúng tay vào nữa.
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Đế Già cân nhắc chỉ có thể nhịn và không cam lòng, chỉ vào Lý Vân Tiêu quát.
Lý Vân Tiêu cũng không muốn làm quá căng, cười nói:
- Chuyện tương lai cần bàn lại, trận chiến ở đây không ai được lợi cả. Nếu như Trọng Khí Tháp bị phá hủy, như vậy sẽ làm mọi người tức giận, ai cũng ăn không được quả ngon, không bằng cứ bỏ qua chuyện ở đây, nhìn xem vĩnh sinh chi giới rốt cuộc có cái gì.
Đế Già chỉ cảm thấy hứng thú về vĩnh sinh chi giới mà thôi, hiện tại gặp phải Tiểu Hồng mới có tâm tư này, tức giận hừ một tiếng, liền dẫn Nhân Hề Mân đi vào trong Trọng Khí Tháp.
Khúc Hồng Nhan cùng Cố Thanh Thanh cũng không biết thân phận của Đế Già, sau khi hỏi xong thì chấn động.
Sắc mặt Tiểu Hồng cũng âm trầm, nhìn qua Đế Già biến mất, nói:
- Hắn đã có được phân thân cuối cùng.
Lý Vân Tiêu nói:
- Yên tâm đi, ta sẽ không để cho hắn thôn phệ ngươi.
Tiểu Hồng sững sờ một chút, dường như cảm động, nhưng lập tức sắc mặt trầm xuống, cười lạnh nói:
- Ta biết rõ ngươi đang suy nghĩ gì, nhưng ngươi cũng không giúp ta thôn phệ hắn, đúng không?
Lý Vân Tiêu mỉm cười, nhìn qua Tiểu Hồng, nói:
- Hai vị vốn là nhất thể sinh ra, mọi người làm bằng hữu vui vẻ không tốt sao? Làm gì phỉa tự mình hại mình chứ?
- Ngươi!
Tiểu Hồng chán nản, giận dữ mắng mỏ một tiếng, liền giận dữ rời đi, cũng không muốn nhìn Lý Vân Tiêu.
Cố Thanh Thanh nháy mắt, cười hì hì nói:
- Hắc hắc, có ý tứ. Tiểu tình lang, chúng ta đi thôi.
Những người còn lại đã đi vào trong kiến trúc, sớm biến mất không thấy bóng dáng.
Kiến trúc bên trong còn lớn hơn mắt nhìn thấy, khắp nơi là kim quang sáng ngời, khí tức kim loại lạnh như băng, vừa vào trong đã dẫn phát lãnh ý.
Cố Thanh Thanh một người đi dẫn đường, rất nhanh đã đi tới trước một đại điện, nàng xem vài lần, nhân tiện nói:
- Có lẽ chính là nơi này.
Đại điện lạnh như băng, hoàn toàn không có khác gì kiến trúc các nơi, chỉ là hơi có vẻ lớn một chút, trước điện là bãi đất trống, con đường đi làm từ kim loại màu bạc.
Lý Vân Tiêu nói:
- Trong nơi này trân tàng huyền khí tốt nhất sao?
Tất cả mọi người trên mặt vui vẻ, vẻ mặt chờ mong.
Cố Thanh Thanh cười đùa nói:
- Ha ha, ngươi nghĩ nhiều, trong đại điện này không có huyền khí.
- Cái gì? Vậy ngươi dẫn chúng ta tới đây làm gì?
Lý Vân Tiêu sửng sốt, không rõ ràng cho lắm.
Ánh mắt Cố Thanh Thanh vui vẻ, nói:
- Nơi này mặc dù không huyền khí, nhưng lại là nơi trọng yếu nhất trong Trọng Khí Tháp, bởi vì bên trong có cấm chế mấu chốt mở vĩnh sinh chi giới. Về phần huyền khí... Ngươi có Giới Thần Bi nơi tay, trong thiên hạ còn có huyền khí gì ngươi đặt vào mắt.
- Lời nói cũng không thể nói như vậy.
Lý Vân Tiêu không vui, nói:
- Thiên tân vạn khổ đi vào lang hoàn thiên, không thể không có chỗ tốt.
Cố Thanh Thanh cười nói:
- Sẽ có chỗ tốt cho ngươi.
Nàng trực tiếp đi lên phía trước, dùng tay vuốt ve cánh cửa lớn, phía trên có chín chín tám mươi mốt đinh đồng, dường như đang tìm lấy cái gì.
Cuối cùng cầm lấy một cái đinh đồng trong đó, đè mạnh xuống.
Ù ù!
Trong cánh cửa có tiếng oanh minh truyền ra, không ngừng rung động lắc lư, tám mươi mốt miếng đồng đinh cũng lập tức run rẩy lên, hơn nữa mấy đạo lưu quang chớp động, không ngừng tạo ra các đồ án.
Sắc mặt Cố Thanh Thanh vui vẻ nhìn qua, dường như đã suy tính trước.
Đột nhiên nụ cười của nàng cứng lại, nhìn qua phù văn do đinh đồng tạo ra, lập tức kinh hô một tiếng "Không tốt", liền chạy trốn ra phía sau.
Nhưng phù văn trên cửa lập lòe, lập tức bắn ra kim quang vào trong người của nàng.
Cố Thanh Thanh vừa sợ vừa giận, phát hiện bị kim quang kia tập trung, độn không thể độn, lúc này quay người đánh ra một chưởng.
Bành!
Kim quang kia đánh trúng chưởng của nàng, trên mu bàn tay xuất hiện một lỗ máu, bộ dáng thất thiểu.
Thất tha thất thểu đi mấy bước, lúc này mới đứng vững, nhưng bất chấp thương thế trên tay, nội tâm khiếp sợ và nghi hoặc nhìn qua cánh cửa.
Lý Vân Tiêu cũng biết phát sinh biến cố, nhất định là xuất hiện tình huống ngoài dự đoán của Cố Thanh Thanh, hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Cố Thanh Thanh sững sờ một hồi, lúc này mới nhìn lòng bàn tay bản thân, tuy bị đục lỗ, nhưng xem như vết thương nhỏ, may mắn chính mình phản ứng kịp thời, lập tức chạy trốn, lại vận chưởng đánh trả.
Nếu phản ứng chậm một chút, sợ rằng thân thể này hỏng bét.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.