Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3121: Bị nguy (2)




Hắn trầm ngâm một lát, ánh mắt nhìn qua mọi người, trầm ngâm nói:
- Chiêu này cũng không phải hữu hiệu với bất cứ thứ gì, ta chỉ sợ một khi thất thủ, hậu quả quá nguy hiểm. Vì bảo đảm an toàn nhất, ta hy vọng chư vị có thể đồng tâm hiệp lực, cùng ta ra tay, như vậy phần thắng lớn hơn nhiều.
Mục Trang nói:
- Đều thời điểm này, tự nhiên là đồng tâm hiệp lực. Muốn làm như thế nào ngươi nói đi, Mục gia ta sẽ toàn lực phối hợp với ngươi.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu nhìn lên người Tiểu Hồng, mặt không biểu tình nói ra:
-Thiên tôn giả đại nhân đâu?
Thân thể Tiểu Hồng rung động khó phát hiện, sắc mặt giận dữ, hiển nhiên là cực kỳ tức giận cách xưng hô của Lý Vân Tiêu, hừ một tiếng, mới nói:
- Ta va Cảnh Thất toàn lực phối hợp với ngươi.
- Ta cũng vậy, bổn tọa sẽ toàn lực phối hợp.
Vạn Nhất Thiên cũng nói một câu, tuy Lý Vân Tiêu không nói hắn, nhưng hắn tự nghĩ cũng là cao thủ siêu phàm nhập thánh, có thể gánh nửa bầu trời.
Hơn nữa trong tay hắn hào quang lóe lên, xuất hiện cây dù màu tím, cười một tiếng, yêu thương vuốt ve cây dù, nói:
- Cây dù này tên Huyền Ngư, phòng ngự mạnh hơn xa áo giáp bình thường. Đợi lát nữa ta sẽ căng cây dù ra tiếp ứng, chư vị công kích xong phải trở lại cây dù, có thể tranh thủ một chút thời gian.
Tất cả mọi người trong nội tâm thầm mắng, thì ra con mẹ nó ngươi không ra tay, lại nấp sau lưng mọi người.
Nhưng như vậy cũng tốt, có người tiếp ứng, chỉ có thực lực còn có thể, hơn nữa cũng có thủ đoạn, cũng không phải biện pháp tệ.
Lý Vân Tiêu nói:
- Như thế rất tốt, Nhất Thiên huynh ở chính giữa tiếp ứng, những người còn lại sẽ ra tay theo ta, tận lực dùng đại thần thông công kích lớn. Đặc biệt sử dụng Thiên tôn giả băng sát tâm diễm cùng ma công, Cảnh Thất đại nhân sử dụng thi độc cưu sa huyền vũ, còn có Phi Nghê thiên phượng chân hỏa, Mục Trang đại nhân có tát đậu thành binh. Nhiệm vụ chém lòng đất phải nhờ Hồng Nhan rồi.
Nếu bàn về công kích đơn thể thì chỉ có Tiểu Hồng, Khúc Hồng Nhan cùng Lý Vân Tiêu, Tiểu Hồng cùng Lý Vân Tiêu đều có nhiệm vụ, cũng chỉ còn lại Khúc Hồng Nhan có thể gánh nhiệm vụ này.
Khúc Hồng Nhan ngưng trọng gật gật đầu, nói:
- Phi Dương ngươi cẩn thận.
Giờ phút này kiếm giới không ngừng bị trùng kích, Khúc Hồng Nhan cảm nhận được huyết khí trong người Lý Vân Tiêu chấn động, dường như thương thể tăng lên thật lớn
Tuy Thiên Cương địa sát song kiếm trận hợp cùng một chỗ, nhưng dù sao vẫn lấy ba mươi sáu Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm làm chủ, tuyệt đại đa số công kích đều bị Lý Vân Tiêu một người gánh chịu, mặc dù hắn có bất diệt kim thân cùng quang minh lưu ly thân, giờ phút này cũng rất cố sức.
Lý Vân Tiêu cười với nàng, nói:
- Yên tâm, những sức này này đang giúp ta tu luyện đấy.
- Ân.
Khúc Hồng Nhan đáp nhẹ một tiếng, biết rõ Lý Vân Tiêu không muốn làm cho nàng lo lắng, lúc này thở ra một hơi. Nàng cầm kiếm trong tay, trừ duy trì địa sát kiếm trận ra, ngưng tụ lực lượng toàn thân vào thanh kiếm.
Lý Vân Tiêu lúc này mới nhìn về phía Mục Trang, nói:
- Đại nhân, làm phiền ngươi mở đường phía trước, hiện tại còn không biết dưới mặt đất có thứ gì, nhưng tuyệt không đơn giản, không biết đại nhân có lòng tin?
Mục Trang nhìn tất cả vào mắt, gật đầu nói:
- Yên tâm, phía dưới giao cho ta, bảo đảm ngăn chặn không có vấn đề.
Trong lòng Lý Vân Tiêu khẽ giật mình, hơi có chút kinh ngạc, không rõ Mục Trang lấy tin tưởng ơ đâu cả, có thể ngăn cản một mặt thì chắc chắn có át chủ bài trong tay, nếu hắn nói như vậy, hơn phân nửa có thể thừa nhận được.
- Tốt, vậy làm phiền đại nhân. Những người còn lại sử dụng công kích cường đại nhất, những chim thú trùng mặc dù hung hãn, cũng không có tồn tại đặc biệt cường hãn, chúng ta nên sử dụng toàn lực.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu nhìn qua chung quanh, sắc mặt lạnh giá.
- Đã rõ chưa, ta sẽ rút kiếm trận!
- Hiểu!
Tất cả mọi người cùng kêu lên, rút huyền khí vào tay, tùy thời ra tay ngay lập tức.
Bắc Quyến Nam cũng đi ra khỏi Giới Thần Bi, trong tay ngưng tụ độc khí.
Đồng tử Cảnh Thất co rút lại, cũng thả thần sát thi khôi ra, một người một thi, trên người có hỏa diễm lấm tấm.
Tiểu Hồng nắm tay phải lại, phía trên có băng sát tâm diễm lập loè, chiếu sáng gương mặt lạnh như băng của nàng.
Lý Vân Tiêu cùng Khúc Hồng Nhan nhìn nhau, hai người đồng thời gật đầu, quát:
- Rút lui!
Tất cả kiếm quang lập tức biến mất, mặt đất đình trệ trong nháy mắt, sau đó là bộc phát kinh thiên động địa, lực lượng khủng bố bắn lên thân mọi người, oanh kích ra bốn phương tám hướng.
Ầm ầm!
Quang diễm và công kích đã giải, tất cả đám hung điểu trùng đứng mũi chịu sào, đặc biệt những con ở đầu bị tiêu diệt cực nhanh.
Đồng thời một đạo kiếm quang mạnh tới cực điểm chém ra, những nơi đi qua rất nhiều chim và dơi bị giết chết.
Oanh!
Một kiếm kia chém lên mái vờm, cả trên không gian bị tiếng kiếm quang bao phủ.
Từng đống đất đá lớn rơi xuống, mái vòm chấn động như sóng biển, từng khối đất lớn rơi xuống nhưng không có bị phá vỡ hoàn toàn.
Khúc Hồng Nhan cả kinh, nghẹn ngào kêu lên:
- Xảy ra chuyện gì?
Thì ra mái vòm vốn hẳn phải bị chém thủng, tầng đất từ phía trên đổ xuống, không ngừng đối kháng kiếm quang, cuối cùng đã lắp đầy khe hở, không chỉ không thể đục lỗ, còn có nhiều thạch nhũ rơi xuoogns.
Lần này tất cả mọi người há hốc mồm, đầu óc không đủ dùng.
Bọn họ không biết là, giờ phút này phía trên có thạch nhũ lấp đầy, lăng không sinh ra một tòa núi cao áp ở phía trên, dù bổ thế nào cũng không làm được gì.
Phanh! Phanh! Phanh!
Ngay vào lúc mọi người ngẩn người, không biết làm sao, tầng đất bên dưới sụp đổ, còn có âm thanh sồn sột không ngừng sinh ra.
Mục Trang vẫn chú ý phía dưới, đồng tử bỗng nhiên co rút lại, nhìn chằm chằm vào những thứ đang lao lên, quát:
- Con kiến?
Những con kiến kia lại lớn như nắm tay, chúng là những con kiến khổng lồ, chúng không ngừng ngậm nhắm những gì ngăn cản đường đi của chúng.
Sắc mặt Mục Trang lặng đi, cũng không lui về phía sau, hắn nâng tay phải lên sau đó nắm lại, lòng bàn tay hướng xuống.
Trong lòng bàn tay xuất hiện trận pháp, trận pháp phát ra hào quang màu xanh.
Sau đó một đạo thân ảnh xuất hiện, chính là khôi lỗi cao bằng hình người, nó cũng duỗi tay ra trái ra.
Hai cánh tay kề sát vào nhau, nhưng trong lòng bàn tay của khôi lỗi là một ấn quyết.
- Phá chùy!
Sắc mặt Mục Trang ngưng trọng, sát cơ và lực lượng khủng bố bộc phát dữ dội, lập tức đánh ra lực lượng kinh thiên.
Ầm ầm!
Tất cả con kiến bên dưới tan nát, lực lượng một chiêu này sinh ra vô số sóng khí, tầng đất hoàn toàn bị nát bấy, ngay cả dơi và chim trên cao bị liên lụy chết vô số.
Nội tâm mọi người chấn động mãnh liệt, mặc dù Cảnh Thất cũng phải ghé mắt nhìn Mục Trang ra tay, chỉ biết là hắn thâm tàng bất lộ, nhưng không thể ngờ lực lượng lại kinh thiên động địa như thế.
Lý Vân Tiêu cũng vừa mừng vừa sợ, khó trách Mục Trang dám ba hoa nhất định trấn trụ phía dưới, một kích vừa rồi tuyệt đối là lực lượng đăng phong tạo cực. Nếu bản thân hắn có tu vị kinh khủng như thế, cộng thêm khôi lỗi càng khó đánh giá hơn trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.