Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3112: Tân Quý Ly diễm quang




- Cái gì? Là ai ?
Tiểu Hồng thất thanh kêu lên, thanh âm bén nhọn đâm rách bầu trời, khuôn mặt khiếp sợ và phẫn nộ.
- Là ai có thực lực như thế, có thể cướp đi Ma Nguyên trong cơ thể ca ca!
Lý Vân Tiêu phất phất tay, tuyệt không đề cập nhiều, nói:
- Việc này nói rất dài dòng, ngươi sớm muộn sẽ biết.
Sắc mặt Tiểu Hồng sắc bén lên, lạnh giọng nói:
- Trong thiên hạ trừ ta ra, thì không người có tư cách đoạt Ma Nguyên của ca ca, ta nhất định sẽ tìm ra người nọ, để cho hắn cầu sinh không thể, muốn chết không được!
Lý Vân Tiêu nghe mà không phải là tư vị, lười cùng nàng nói nhiều, nhìn phía dưới nói:
- Nói lên đẳng cấp uy áp, ta nghĩ đến một loại phương pháp phá giải, không biết có thể thông không, trước nghiệm chứng suy nghĩ trong lòng ta một chút.
Vạn Nhất Thiên không kịp chờ đợi nói:
- Nhanh, nhanh nghiệm chứng!
Lý Vân Tiêu xoay người nói:
- Phi Nghê, ngươi dùng Thiên Phượng chi Hỏa thử xem.
- Vâng.
Phi Nghê lên tiếng, vừa rồi thời điểm Tiểu Hồng nói đẳng cấp uy áp, nàng liền muốn thử.
Hồng quang ở trước mặt mọi người hiện lên, Phi Nghê triển khai song chưởng, thôi động chân hỏa trong cơ thể, nhất thời nửa bầu trời hóa thành hỏa hải, nghìn dặm bầu trời trở nên ánh hồng.
Một đạo âm cổ ở trong Hỏa ré dài, hỏa hải dần dần ngưng tụ ra chân dung Thiên Phượng, đuôi sí phiến động một cái, liền lao xuống đảo nhỏ.
Theo Thiên Phượng chân hỏa phủ xuống, sí quang trong đảo tựa hồ có chút luống cuống, hoảng hốt lợi hại, toàn bộ đảo nhỏ cũng phát sinh nổ vang, tựa hồ bị sí quang đốt nát bấy.
Ầm!
Cuối cùng từ trong khe vọt lên một đạo Hồng mang, Tân Quý Ly Diễm lượn vòng, lại hóa thành một quyền ảnh, muốn xung phá Thiên Phượng hỏa hải áp chế.
Ầm ầm!
Quyền quang đánh vào chân dung Thiên Phượng, hai hỏa diễm đồng thời nổ lên, hóa thành vòng xoáy kinh khủng, quang cùng hỏa đan vào một chỗ, không ngừng phóng lên cao, chấn hỏa hải khắp bầu trời nát bấy.
Vô số ánh sáng cùng Hỏa từ phía chân trời vỡ nát, như là sao băng rơi vào biển rộng, đem toàn bộ hải dương thiêu đốt.
Thân ảnh Lý Vân Tiêu khẽ động, thuấn di đi xuống, hướng trong khe lao đi.
- Cẩn thận!
Khúc Hồng Nhan bị động tác của hắn dọa sợ, vội nói lên, nhưng biết Lý Vân Tiêu tất có chừng mực, chỉ có thể ân cần kêu một tiếng.
Vạn Nhất Thiên nheo mắt, vội vàng kêu lên:
- Phi Dương lão đệ, cũng không thể độc chiếm a!
Đồng tử mấy người Thiên Minh cũng hơi co lại, đem Thần Thức tập trung Lý Vân Tiêu, muốn nhìn một chút hắn rốt cuộc làm cái gì.
Mặt ngoài da thịt của Lý Vân Tiêu bao trùm một tầng thủy màng nhàn nhạt, chính là thiên địa Thủy Nguyên, bảo vệ mình không bị diễm quang thiêu đốt, thoáng cái nhảy vào trong khe, hướng Trọng Lâu bay đi.
Diệu Pháp Linh Mục chớp động, chỉ thấy Trọng Lâu như Linh Lung Bảo Tháp, chỉ có ba tầng, tinh xảo không gì sánh được, phía trên viết một chữ "Đế", quanh thân Hồng mang không ngừng chớp động.
- Quả nhiên!
Trong lòng hắn vui vẻ, suy đoán của mình quả nhiên không sai.
Có linh tính cũng không phải là Tân Quý Ly Diễm, mà là Đế đan lâu này!
Trong lúc bất chợt, ánh sáng cùng Hỏa khắp bầu trời thoáng cái nổ lên, Tân Quý Ly Diễm cùng Thiên Phượng chân hỏa trong sát na xa nhau, Hồng mang khắp bầu trời kịch liệt hạ xuống, hướng trong khe thu nạp.
Hỏa diễm đỏ ngầu ở trên trời cao ngưng tụ, hóa ra Phi Nghê chân thân, sắc mặt có chút tái nhợt, "oa" một tiếng thổ huyết, không ngờ bị thương chân nguyên.
- Phi Nghê muội muội, thế nào rồi?
Khúc Hồng Nhan một mặt lo lắng trong khe, lại lo lắng thương thế của Phi Nghê, bay tới bên người nàng ân cần hỏi thăm.
Phi Nghê lắc đầu nói:
- Thương thế không sao, nhưng mà diễm quang kia thật lợi hại.
Trong mắt nàng hiện lên vẻ sợ hãi, bây giờ còn có chút nghĩ mà sợ, nói:
- Nếu không phải Thiên Phượng chân hỏa đẳng cấp cao hơn nó, sợ là ta từ lâu cầm cự không nổi.
Khúc Hồng Nhan lấy ra một cái hộp ngọc, sau khi mở ra, bên trong nằm một quả linh đan Bích Ngọc, đưa cho Phi Nghê nói:
- Không có việc gì liền tốt, ngươi ăn viên thuốc này vào, có khả năng ở trong ba canh giờ thương thế khỏi hẳn.
Linh đan vừa nhìn liền biết là vật phi phàm, huống chi trong ba canh giờ khỏi hẳn thương thế, cái công hiệu này không chỉ dọa Phi Nghê, người Thiên Minh cũng đều nhìn sang, đỏ cả mắt.
Đặc biệt là Cảnh Thất, sắc mặt trắng bệch, không nhịn được nuốt xuống, trong mắt hiện lên cuồng nhiệt, nhưng chỉ là một thoáng rồi biến mất.
Lúc này ai dám đi động nữ nhân của Lý Vân Tiêu, không nói đến Lý Vân Tiêu, coi như là Khúc Hồng Nhan, trong mấy người ở đây ai dám nói mình có thể thắng.
Trong lòng Phi Nghê đặc biệt cảm động, vội vàng từ chối nói:
- Vật ấy quá trân quý, tỷ tỷ mau thu hồi, không thể lãng phí ở trên người ta.
Khúc Hồng Nhan nhẹ nhàng cười nói:
- Nhìn ngươi nói kia, thế nào lại là lãng phí. Hiện tại ngươi không chịu dùng, vậy liền giữ đi, sẽ có thời điểm dùng tới, Thần Tiêu Cung tích lũy thâm hậu, cho dù tỷ tỷ cầm linh đan làm cơm ăn, cả đời cũng không ăn hết.
Phi Nghê bị lời của nàng chọc cười, biết đây là một phen tâm ý của Khúc Hồng Nhan, liền không từ chối nữa, thu vào, hạ thấp người nói:
- Tạ ơn tỷ tỷ.
Khúc Hồng Nhan mỉm cười, theo nàng, Phi Nghê đã là nữ nhân của Lý Vân Tiêu, vậy mình liền có trách nhiệm chiếu cố.
Phi Nghê điều tức, đem thương thế ổn định lại, lo lắng nhìn phía dưới nói:
- Diễm quang vô cùng lợi hại, phu quân tiếp tục như vậy, có thể...
Khúc Hồng Nhan đưa ngón tay đặt ở bên môi, khẽ lắc đầu một cái, cười nói:
- Phi Dương chưa bao giờ sẽ làm chuyện ngu xuẩn, nếu gặp nguy hiểm không thể khắc phục, nhất định sẽ đi lên.
Nàng nói vẻ mặt dễ dàng, nên để cho Phi Nghê yên tâm không ít.
Nhưng nàng quay mặt lại, ánh mắt ngắm nhìn, lại tràn đầy lo lắng.
Mục Trang xoay người nói:
- Chinh trưởng lão, tình huống phía dưới ngươi có nhìn thấy không?
Đôi mắt của Mục Chinh hóa thành bích lục, lóe ra tia sáng yêu dị, so với thời điểm ở Huyền Vũ Tinh Cung còn cường đại hơn, hướng cái khe trong đảo nhìn lại.
Sau một lúc, tròng mắt lục sắc hiện ra màu đỏ.
Mục Chinh nhắm hai mắt lại, điều tức thoáng cái mới mở ra, khổ sở nói:
- Diễm quang quá mạnh mẻ, đốt sạch Linh Mục lực. Nếu không phải ta, người khác mạnh mẽ nhìn trộm như vậy mà nói, hai mắt liền hủy.
Mục Trang cả kinh nói:
- Lợi hại như vậy sao, vậy cũng chỉ có thể đợi, mong Lý Vân Tiêu không có việc gì mới tốt.
Vạn Nhất Thiên có chút đứng ngồi không yên, thở dài than ngắn nói:
- Mong Phi Dương lão đệ không đem Đế đan lâu độc chiếm mới tốt.
Nghe được lời ấy, Khúc Hồng Nhan cùng Phi Nghê đều là đôi mắt thâm thúy, hiện lên tức giận cùng sẳng giọng. Nếu không phải nơi đây không thích hợp động thủ, sợ là đã trực tiếp trở mặt đánh Vạn Nhất Thiên.
Trong khe, Đế Đan lâu có linh, cảm nhận được có người tới gần, lóe lên liền hướng chỗ sâu trong khe bỏ chạy.
Đồng thời, vô số Hỏa diễm như bộc bố quay về trong khe, co rút lại thành một đoàn, hướng Lý Vân Tiêu phun đi.
Thiên địa Thủy Nguyên bao trùm ở mặt ngoài da thịt thoáng cái mỏng rất nhiều, hầu như muốn khô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.