Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3107: Đế đan lâu (1)




Chuyện gì cũng còn không biết, hắn không thể mạo muội đáp ứng.
Vạn Nhất Thiên đứng đầu Thương Minh nhiều năm, tính kế lên là cực kỳ nghiêm túc, hiện tại toàn bộ hải ngoại thế gia đều bị hắn cột vào trên chiến thuyền, người như vậy tuyệt không đơn giản.
- Hắc hắc, tự nhiên là chuyện tốt!
Vạn Nhất Thiên cười thần bí, có chút cố lộng huyền hư nói:
- Phi Dương còn nhớ Ngọc các không?
Đồng tử của Lý Vân Tiêu đột nhiên co lại, trong Ngọc các tàng thư vạn quyển, có thần thông cuồn cuộn, Khuy Thiên Nhãn Thuật cũng có bên trong, như thế nào không nhớ rõ.
Khúc Hồng Nhan trầm ngâm nói:
- Ngọc các tựa hồ có linh tính, mặc dù ở trong Lang Hoàn Thiên, nhưng không phải là ai cũng có thể gặp. Mặc dù có vinh hạnh gặp gỡ, cũng chưa chắc có thể lấy ra nửa điểm thần thông. Nhất Thiên đại nhân nhắc tới Ngọc các, chẳng lẽ Ngọc các ở trên đảo này?
Vạn Nhất Thiên nhoẻn miệng cười, vô luận là người nào, thấy Khúc Hồng Nhan tổng sẽ tâm tình cực tốt nói:
- Ngọc các không ở trên đảo này, nhưng đảo này có thứ không kém gì Ngọc các.
- Không kém gì Ngọc các? Điều đó không có khả năng!
Sắc mặt Lý Vân Tiêu ngưng trọng, kiên định không tin.
Ngọc các tồn tại vẫn quanh quẩn trong lòng hắn, tựa hồ ẩn chứa tất cả thần thông, lần này vào Lang Hoàn Thiên, có thể đi Vĩnh Sinh Chi Giới cố nhiên là tốt, mặc dù không thể, có thể lại vào Ngọc các một lần cũng là cơ duyên lớn.
Khúc Hồng Nhan cũng nhíu mày, dù chưa nói rõ, nhưng hiển nhiên cũng không tin.
Vạn Nhất Thiên cười ha hả, khoe khoang nói:
- Phi Dương lão đệ a, ngươi có biết lai lịch Ngọc các không?
Lý Vân Tiêu kinh hãi nói:
- Chẳng lẽ Nhất Thiên huynh biết?
Ghi chép về Lang Hoàn Thiên cực ít, hắn lật xem qua điển tịch các phái, kể cả Hóa Thần Hải cùng Thần Tiêu Cung, hầu như chỉ còn thiếu Thánh Vực, nhưng khó tìm đến chút dấu vết, lại càng miễn bàn nguồn gốc Ngọc các thần bí khó lường.
Đám người Tuyệt Thiên Hàn cùng Mục Trang cũng thoáng cái vểnh tai nghe, thập phần lưu ý.
Vạn Nhất Thiên phất áo bào, cười hắc hắc, mặt mang đắc ý giải thích:
- Ngọc các tên đầy đủ là Ngọc Thư các, mà nơi đây phong ấn một Thần Vật, tên là Đế đan lâu.
- Đế đan lâu!
Trong lòng mọi người căng thẳng, danh như ý nghĩa, hơn nữa nếu cùng Ngọc Thư các nổi danh, như vậy...
Lý Vân Tiêu cả kinh có chút sững sờ nói:
- Chẳng lẽ là lầu các bên trong giấu vô số đan dược?
Vạn Nhất Thiên lấy tay vuốt râu, chậm rãi nói:
- Chiếu tự ý là vậy, Lang Hoàn Thiên này là chỗ Tụ Bảo a, thế nhân chỉ biết có Ngọc Thư các, lại không biết còn có Đế đan lâu, Thiên Bảo hiên cùng Trọng Khí tháp.
Mấy thứ này mấy người đều là lần đầu tiên nghe nói, lại nghe trái tim "bang bang phanh" đập mạnh.
Ánh mắt Khúc Hồng Nhan thâm thúy, nghi ngờ nói:
- Mấy thứ này chưa từng thấy qua kinh thư ghi chép, Nhất Thiên đại nhân là làm thế nào biết?
Vạn Nhất Thiên lại cười nói:
- Kinh thư là một loại truyền thừa mà thôi, nhưng chân chính có thể ghi chép bao nhiêu đồ đạc? Thực không dám dấu diếm, trong thiên hạ ngoại trừ Thiên Tiệm Nhai ra, Vạn Bảo Lâu là nơi có tư liệu toàn diện nhất về Lang Hoàn Thiên, hơn nữa từ khi Vạn Bảo Lâu thành lập, liền chẳng bao giờ đình chỉ qua nghiên cứu với Lang Hoàn Thiên.
Trong lòng Lý Vân Tiêu khẽ động nói:
- Những kết quả nghiên cứu này có thể lấy ra cho mọi người cùng hưởng hay không?
- Hắc hắc...
Vạn Nhất Thiên đắc ý, khoe khoang nói:
- Nói vậy mọi người sớm có suy đoán, Lang Hoàn Thiên này ở hồi lâu trước đích thật là nhất phái tông môn, huy hoàng đến cực điểm.
Lý Vân Tiêu giật mình nói:
- Quả thật là tông phái sao, thủ bút lớn như vậy, mặc dù ở thượng cổ cũng có thể danh chấn Thiên Hạ, sao không có ghi chép?
Khúc Hồng Nhan đột nhiên nói:
- Đại Đạo vô hình, tồn tại cường đại chân chính ngược lại như vô hình, Lang Hoàn Thiên này sợ là cũng như thế.
Vạn Nhất Thiên khen:
- Hồng Nhan cung chủ nói cực phải, ta cũng tìm hết điển tịch kinh sử, thậm chí tìm không được đôi câu vài lời miêu tả đối với Lang Hoàn Thiên. Nhưng tất cả trong tiên cảnh, cũng không biểu hiện hết huy hoàng năm đó. Ta lại nói cho mọi người một bí mật, muốn mở Vĩnh Sinh Chi Giới, phải phá vỡ cấm chế chung quanh, đó là Phong Ấn Ngọc Thư các, Đế đan lâu, Thiên Bảo hiên cùng Trọng Khí tháp. Từ trước chư vị chỉ gặp qua Ngọc Thư các, là bởi vì ba địa phương khác còn bị phong ấn.
Tuyệt Thiên Hàn nói:
- Mặc kệ ra sao, nếu để cho chúng ta tìm được Đế đan lâu, mở ra nhìn, có khi tìm được cực phẩm đan dược cũng nói không chừng.
Lý Vân Tiêu ôm thái độ hoài nghi nói:
- Mặc dù Đế đan lâu hiện thế, sợ cũng rất khó đoạt được, giống như Ngọc Thư các vậy, bên trong đồng dạng Cấm Chế trọng trọng, không hữu duyên sẽ bị truyền tống ra ngoài.
- Ha ha, vật ấy vốn là người có duyên có, Phi Dương lão đệ đừng quá tham.
Vạn Nhất Thiên nhìn tường đổ vách xiêu bốn phía nói:
- Ta còn hẹn mấy vị khác trong lánh đời thế gia, Phi Dương lão đệ ngươi cùng bọn họ...
Trên mặt hắn lộ ra vẻ lo âu.
Lý Vân Tiêu nhướng mày, lạnh lùng nói:
- Ân Trì cùng Cảnh Thất?
- Khái.
Vạn Nhất Thiên lúng túng ho khan hai tiếng nói:
- Mong lão đệ có thể buông xuống thù xưa, cùng nhau tìm kiếm.
- Ha hả.
Lý Vân Tiêu cười nhạt một tiếng, cời cực kỳ lạnh, để cho trong lòng Vạn Nhất Thiên trầm xuống.
Lý Vân Tiêu nói:
- Nhất Thiên huynh, bảo ngươi cùng Đinh Sơn tiêu tan hiềm khích lúc trước, cộng chưởng Thương Minh làm sao?
Vạn Nhất Thiên hơi biến sắc, đáp không được, điều này hiển nhiên là không thể nào, lửa giận trong lồng ngực làm sao nuốt trôi đi.
Hắn lo lắng nói:
- Nể mặt lão ca, thù cũ trước đây tạm thời đè xuống, đợi hành trình Lang Hoàn Thiên kết thúc lại tính làm sao?
Lý Vân Tiêu cực kỳ không vui, lạnh lùng nói:
- Lão ca quản cũng quá rộng đi?
- Ngươi...
Trong lòng Vạn Nhất Thiên cũng phiền muộn, Lý Vân Tiêu chẳng bao giờ bỏ qua mặt mũi hắn như vậy, trong lúc nhất thời chẳng biết như thế nào cho phải.
Trên đảo trái lại yên tĩnh, ai cũng không lên tiếng.
Mục Chinh nói:
- Vân Tiêu công tử, trước khi Ân Trì nhập cảnh đã bị ngươi kích thương, có thể tới đảo này hay không còn không biết, cho dù có thể tới cũng chỉ có Cảnh Thất.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Cảnh Thất đã tới.
- Cái gì?
Mọi người giật mình, Thần Thức tản ra bốn phía, hoàn toàn không cảm ứng được dấu vết nào, đều lộ ra vẻ hoài nghi.
Lý Vân Tiêu ngẩng đầu lên, trong mắt ngưng tụ hàn mang, nói:
- Cảnh Thất, nếu đã tới, cũng đừng nghĩ sống ly khai đảo này.
Vù vù!
Trong cổ thụ che trời bất chợt trắng bệch lên, bị gió thổi qua liền hóa thành bụi trần, ánh dương quang chiếu thẳng xuống, toàn bộ di tích sáng lên.
Hoa tươi đầy đất cũng ở dưới màu trắng điêu linh, trong khoảnh khắc héo rũ thành bụi.
Thi Độc còn hướng cổ thụ lan tràn, lấy đám người Lý Vân Tiêu làm trung tâm, kéo dài mấy trăm dặm mới đình chỉ.
Toàn bộ diện mạo trên đảo liền phát sinh đại biến, từ trên cao bao quát xuống, giống như là bị mất một khối.
Đám người Vạn Nhất Thiên thất kinh, mới tin Cảnh Thất đang ở phụ cận, không khỏi đối với Lý Vân Tiêu càng kiêng kỵ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.