Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3059: Ba mươi ba tầng (2)




Linh Mục Địch nói:
- Tầng thứ 3? Ba vị đại nhân không phải là ở tầng thứ 2 gần Ma Chủ nhất sao?
Phổ lạc lắc đầu nói:
- Ba vị đại nhân đa số đều là ở tầng thứ 3, chỉ có thời điểm cực nhỏ mới có thể đi tầng thứ 2, dù sao tầng thứ 2 cách Phổ đại nhân quá gần, cũng không người nào biết sẽ có nguy hiểm gì.
Lý Vân Tiêu cùng Linh Mục Địch nhìn nhau một cái, hai người hầu như có khả năng khẳng định, tầng thứ 2 nhất định là có tồn tại cường đại hơn.
- Đi thôi, đi tầng thứ 2 tìm người nắm quyền chân chính của 33 Tầng không gian này.
Linh Mục Địch nhìn Phổ Lạc, dùng tay ra hiệu nói:
- Xin dẫn đường đi.
- Dẫn, dẫn đường?
Phổ Lạc lại càng hoảng sợ, cầu xin tha thứ:
- Hai vị đại nhân tha cho ta đi, ta cũng chỉ dám ở tầng thứ ba mươi hai này hô phong hoán vũ, tác uy tác phúc, đi đến tầng thứ 5 chính là lâu la nhất, tầng thứ 4 còn chưa đi qua, làm sao dẫn nhị vị? Hai vị hãy tìm người khác đi.
Lý Vân Tiêu nói:
- Vậy trước tiên đi tầng thứ 5 a, đừng vội ra vẻ, bằng không giết ngươi.
Sắc mặt Phổ Lạc có chút khó coi, nhưng lén lẻn vào tầng thứ 5, cẩn thận một chút cũng không dễ dàng bị phát hiện.
Hắn vòng vo tròng mắt nói:
- Ta mang hai vị đại nhân đi tầng thứ 5 cũng không thành vấn đề, nhưng mong hai vị đại nhân giúp ta một chuyện, ta có cừu gia ở tầng thứ 11, mong hai vị đại nhân giúp ta giết cừu gia.
Lý Vân Tiêu hơi đè thân kiếm, dán cổ của Phổ Lạc, máu màu vàng chảy xuống, lạnh lùng nói:
- Cho ngươi dẫn đường, chỗ tốt là có khả năng đổi lại mạng của ngươi, còn theo ta ra điều kiện khác?
Phổ Lạc sợ đến sắc mặt trắng bệch, vội vàng nói:
- Không dám, không dám, ta trước mang hai vị đại nhân đi.
Lý Vân Tiêu nhìn chằm chằm máu màu vàng kia nói:
- Tất cả sinh linh nơi đây đều là máu kim sắc sao?
Phổ Lạc lắc đầu nói:
- Không nhất định, phàm là người có máu kim sắc, chính là mang Ma Nguyên tinh khiết, là đích truyền của Phổ đại nhân.
Hắn lộ ra vẻ đắc ý.
Lý Vân Tiêu nói:
- Hiểu, đi thôi.
Hắn thu kiếm, để cho Phổ Lạc dẫn đường.
Phổ Lạc cảm thấy áp lực triệt hồi, thở phào nhẹ nhõm, nhưng không dám lỗ mãng, mang theo hai người phi hành.
Ở tầng thứ ba mươi hai không gặp phải bất cứ sinh vật nào nữa, dù sao Phổ Lạc cũng là đứng đầu một tầng, không có sinh vật nào dám tới gây sự, mấy canh giờ sau, rốt cục thấy một tòa tinh vân tựa như vòng xoáy, mấy người bay vào.
Tầng thứ ba mươi mốt, cảm giác so với tầng thứ ba mươi hai áp lực hơn rất nhiều, bên trong Ma Khí cùng trận phong càng mạnh.
Mấy người một đường bình an vô sự, trên đường đi thỉnh thoảng gặp chút quái vật không có mắt, đều bị Phổ Lạc xuất thủ giết chết, Ma Khí thì bị hắn cắn nuốt hết.
Hơn nữa không gian phía dưới tựa hồ nhỏ đi, toàn bộ 33 tầng không gian tựa hồ hiện lên hình trùy, phía trên lớn nhất, nếu xuống đến tầng thứ 2, sợ là nhỏ nhất, phù hợp không gian từ trong phong ấn diễn hóa ra tới suy luận.
Càng đi xuống, gặp sinh vật càng lúc càng cường đại, nhưng số lượng sinh vật cũng giảm mạnh, không giống tầng mà Phổ Lạc nắm trong tay, động chút là ngàn vạn quái vật.
Mấy ngày sau, rốt cục tiềm nhập tầng thứ 11, địa phương Phổ Lạc nắm trong tay trước kia, trong mắt hắn tràn đầy thần sắc âm trầm.
Mấy người tiếp tục bay đi, đột nhiên phía trước xuất hiện bốn tia sáng, lóe ra liền tới đến trước mặt, quát lên:
- Là ai? Dừng lại.
Một đường đến gặp không ít cản đường, nhưng sinh vật có linh trí là cực nhỏ, bốn người trước mắt này tuy rằng diện mục cổ quái, đồng thời một người trong đó lưng mọc hai cánh, nhưng hiển nhiên đều có linh trí.
Phổ Lạc cười lạnh nói:
- Bốn con chó giữ cửa các ngươi, làm sao, không biết Bổn Tọa sao?
Bốn người kia cả kinh, quái vật trước nhất trên đầu có sừng, cả kinh kêu lên:
- Phổ, Phổ Lạc!
Tên còn lại cả kinh kêu lên:
- Ngươi không phải là bị khu trục ra tầng thứ 11, đồng thời vĩnh viễn không trở lại sao?
Phổ Lạc lạnh giọng nói:
- Vĩnh viễn không trở lại? Hừ, lúc Bổn Tọa trở lại, đó là ngày Phổ Biểu chết!
Bốn người đều kinh hãi, xoay người muốn đi, lấy thực lực của bọn họ, căn bản không phải đối thủ của Phổ Lạc.
- Còn muốn chạy? Ha ha!
Phổ Lạc điên cuồng cười một tiếng, tay phải run một cái, liền hóa ra một cây trường thương đâm đi.
Một người trong đó trở tay không kịp, hai tay chụp vào thân thương, nhưng không thể ngăn trở, "Xuy", bị Ma Thương đâm thủng trái tim.
Ha ha!
Trong mắt Phổ Lạc tràn đầy lửa giận báo thù cùng thống khoái, hé miệng, đem người nọ nuốt vào.
Hắn dùng tay sờ sờ, liền tiêu hóa xong, khôi phục bình thường.
Ba người khác càng hoảng hốt, sợ đến liều mạng đào tẩu, chớp mắt liền phi độn mấy trăm trượng.
Phổ Lạc mắt thấy không đuổi kịp, vội vàng chuyển người qua, nói:
- Hai vị đại nhân, nghìn vạn lần không thể để cho bọn họ chạy thoát, bằng không Phổ Biểu biết chúng ta ở nơi này, tất sẽ phái đại quân đến ngăn cản, khi đó thì phiền toái!
Lý Vân Tiêu âm trầm theo dõi hắn, lạnh giọng nói:
- Ngươi là cố ý mang chúng ta tới đây đi?
Một cổ sát khí hóa thành thực chất, giống như trận phong đem Phổ Lạc khóa lại, chỉ cần nhúc nhích thoáng cái sẽ bị vắt thành thịt nát.
Phổ Lạc sợ đến run run, run rẩy nói:
- Không có, không có.
Sắc mặt hắn trắng như tờ giấy, ánh mắt lóe lên, hiển nhiên là nói dối.
Lý Vân Tiêu hừ một tiếng, đôi mắt linh quang khẽ động, sát khí kia nhất thời chém vào vai Phổ Lạc, chặt đứt một cánh tay của hắn.
- A! !
Phổ Lạc kêu thảm một tiếng, đầu đầy mồ hôi lạnh, nhưng vẫn như cũ không dám động, khớp hàm trên dưới run lên, sợ hãi nhìn.
Lý Vân Tiêu thu liễm sát khí trở về, lạnh lùng nói:
- Lần này chỉ khiển trách nhẹ, nếu có lần sau liền trực tiếp giết!
- Dạ, dạ, đa tạ Đại nhân khai ân!
Phổ Lạc liên tục gật đầu, cánh tay trống rỗng, cũng không dám thi thuật phục hồi như cũ.
Song đồng của Lý Vân Tiêu hóa Huyết, hướng xa xa nhìn lại, ba người đào tẩu nhất thời bị kiềm hãm, không gian chuyển hoán.
Ba người bay nửa ngày, đột nhiên phát hiện không gian biến đổi, lại trở về chỗ cũ, sắc mặt đều thoáng cái trắng bệch, biết gặp được cường giả, trốn không thoát.
Phổ Lạc cũng trừng mắt, lòng thật lạnh.
Hắn đích xác là cố ý mang đám người Lý Vân Tiêu tới đây, chọc bốn người này, đồng thời để cho mấy người trong đó chạy, để bọn họ đi mật báo.
Mắt thấy ba người bay mấy trăm trượng, chắc chắn thoát định rồi, nên làm bộ hướng Lý Vân Tiêu cầu viện.
Ai biết người này thần thông quảng đại, trực tiếp xoay chuyển không gian, đem cự ly mấy trăm trượng Súc Địa Thành Thốn, để cho ba người trở lại nguyên điểm. . .
Ba người kia cùng Phổ Lạc đều cả kinh hóa đá, sững ngay tại chỗ, chẳng biết như thế nào cho phải.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
- Muốn giết liền nhanh động thủ!
Phổ Lạc cả người chấn động, lập tức phục hồi tinh thần lại, nhất thời lệ quát một tiếng, Ma Thương hướng ba người quét tới.
Lấy thực lực của hắn đủ để giết chết bốn người, mới vừa rồi là cố ý để cho chạy, hiện tại không dám lỗ mãng, tuy chỉ còn dư lại một tay, nhưng thực lực vẫn còn hơn phân nửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.