Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3014: Âm thầm giao phong




Kỳ Thắng Phong gật đầu nói:
- Khó có người nghĩ như ngươi, vi sư rất vui mừng. Kể từ hôm nay, vi sư sẽ trọng chưởng Hóa Thần Hải, dù sao vi sư hiện tại thân thể đại thành, bất tử bất diệt, mà ngươi già như vậy, có lẽ nên an tâm tĩnh dưỡng, kéo dài tuổi thọ thì hơn.
Trên đám mây xôn xao, đối phương nói ra mục đích của mình, trực chỉ vị trí thuật trưởng Hóa Thần Hải, hơn nữa còn có thân thể đại thành, bất tử bất diệt, nội tâm mọi người chấn động mạnh.
Lý Vân Tiêu mở to mắt ra nhìn, thi triển diệu pháp linh mục quan sát, Kỳ Thắng Phong vào lúc này cho hắn cảm giác như khối mỹ ngọc không tỳ vết.
Chẳng lẽ hắn thực luyện hóa tàn hồn Vu Dật Tiên, sau đó dung hợp?
Không chỉ có Kỳ Thắng Phong, Bạc Vũ Kình cũng đầy âm sắc, dường như khống chế được lực lượng nghê thạch, toàn thân có cảm giác âm lãnh kỳ lạ, thực lực hoàn toàn tăng vọt..
Về phần người áo đen, thần sắc bất động đứng tại chỗ, nếu không phải nhìn thấy thì cho rằng không có người nào, bởi vì dùng thần thức tìm tòi thì hắn triệt để dung hợp làm một với thiên địa.
- Ah? Bất tử bất diệt sao?
Lỗ Thông Tử đứng lên, thần sắc lạnh nhạt nói:
- Chúc mừng sư tôn bước vào thân thể đại thành, đồng thời cũng mừng rỡ mình có thể từ bỏ vị trí thuật trưởng, nội tâm ta vô cùng tự tại.
Kỳ Thắng Phong nhướng mày, hắn không tin Lỗ Thông Tử sẽ giao vị trí ra dễ dàng như vậy.
Đám trưởng lão trên đám mây cũng vô cùng giật mình, nếu như Lỗ Thông Tử thoái vị, Kỳ Thắng Phong tiếp nhận, nhìn thì không có gì không ổn, ngược lại còn là thiên kinh địa nghĩa..
Tuy Kỳ Thắng Phong đã từng là thuật trưởng, nhưng thời đại của hắn đã qua, hiện tại tất cả thuật luyện sư đều đi theo Lỗ Thông Tử quật khởi, nếu để cho Kỳ Thắng Phong ra lệnh cho bọn họ, như vậy sẽ không phục chúng.
Trong đám trưởng lão cũng có mấy người đức cao vọng trọng, bọn họ là lão nhân sống ở thời đại Kỳ Thắng Phong, nước mắt rơi đầy mặt, vô cùng kích động.
- Thuật trưởng đại nhân, vạn lần không được!
Nguyên Đức đứng ra, trầm giọng nói:
- Người này thân phận còn nghi vấn, hắn làm sao chứng minh mình là Kỳ Thắng Phong? Dù lui một vạn bước, cho dù là thật thì hắn có tài đức tài năng gì bảo ngài thoái vị? Thuật trưởng đại nhân kính trọng hắn là ân sư, điểm ấy chúng ta đều có thể hiểu được, nhưng Hóa Thần Hải là Hóa Thần Hải của tất cả thuật luyện sư trong thiên hạ, cũng không phải là nhà của thuật trưởng đại nhân, ai làm thuật trưởng, mọi người nói mới tính toán.
- Đúng, dựa vào cái gì thoái vị cho kẻ không rõ lai lịch, ta không phục.
- Ta cũng không phục, nếu như thuật trưởng đại nhân không làm, ta sẽ rời khỏi Hóa Thần Hải
- Nói hay lắm, phải đi cùng đi!
Đám người trên mây kêu lên, tình cảm quần chúng cuồn cuộn, tất cả mọi người la hét muốn rời khỏi, cục diện không thể vãng hồi được.
Sắc mặt Kỳ Thắng Phong khó nhì, không thể ngờ Lỗ Thông Tử còn có một chiêu như vậy.
Vốn theo suy đoán của hắn, Lỗ Thông Tử tất nhiên sẽ không bỏ quyền, hắn cầm chuyện đối phương khi sư diệt tổ nói ra, làm cho đối phương thân bại danh liệt, bản thân mình thuận lý thành chương tiếp quản Hóa Thần Hải.
Nhưng bây giờ Lỗ Thông Tử vừa gặp mặt đã quỳ dập đầu, biểu hiện tôn sư trọng đạo, tất cung tất kính với mình, đồng thời biểu lộ ra bản thân không lưu luyến vị trí thuật trưởng, ra vẻ mình là tranh quyền đoạt vị, đang giận là cao thấp đã phân.
Nếu như tức giận chuyện năm đó, chỉ cần đối phương vẫn phủ nhận, cắn ngược bản thân mình giá họa, với danh vọng của hắn bây giờ, sợ là không có người sẽ tin chính mình, muốn tiếp quản Hóa Thần Hải càng khó.
Lý Vân Tiêu cũng kinh ngạc nói:


- Lỗ Thông Tử quả nhiên lợi hại, bất động thanh sắc, chút bất tri bất giác đã làm cho Kỳ Thắng Phong á khẩu, hiện tại chiếm hết ưu thế, Kỳ Thắng Phong đâm lao phải theo lao.
Khúc Hồng Nhan cũng là người cực kỳ thông minh, mặc dù không có cái nhìn thấu triệt như Lý Vân Tiêu, nhưng mà cũng đoán ra một ít.
Lỗ Thông Tử vẻ mặt ngạc nhiên, giơ hai tay lên, hô to nói:
- Chư vị nghe ta một lời.
Đám người trên mây an tĩnh lại.
Nội tâm Kỳ Thắng Phong trầm xuống, loại lực hiệu triệu này rất khó thanh trừ.
Lỗ Thông Tử nói:
- Kẻ hèn này đảm nhiệm chức thuật trưởng Hóa Thần Hải trăm năm, ta vẫn tầm thường vô vi, không thể mang thuật đạo phát dương quang đại, cho nên ta rất thẹn trong lòng. Hôm nay ân sư vẫn còn, tự nhiên nên giao ra, từ nay về sau một lòng ký thác thuật đạo, không lãng phí tâm tư vào chuyện khác.
Nguyên Đức bi thương nói:
- Không thể! Thuật trưởng đại nhân nếu tiếp nhận, ta cũng sẽ rời đi, nếu không bước vào Hóa Thần Hải một bước!
Rất nhiều võ giả ma tu thấy Nguyên Đức cầm đầu, đồng thời hô to, nói:
- Chúng ta cũng đi theo tùy tùng thuật trưởng đại nhân, đi theo Nguyên Đức đại nhân, không bước vào Hóa Thần Hải một bước!
Không ít thuật đạo trưởng lão cũng tỏ thái độ kiên định, lập trường rõ ràng, những người không tỏ thái độ thì vô cùng khiếp sợ.
- Chuyện này phải làm sao cho phải?
Lỗ Thông Tử sửng sốt, lắc đầu thở dài:
- Làm sao cho phải đây?
Kỳ Thắng Phong đã sắp tức điên rồi, hai mắt phun ra lửa, tiểu tử này vừa rồi quỳ xuống, làm cho chính mình không cách nào tức giận chuyện năm xưa, kết quả là mất đi tiên cơ, khó thay đổi đại cục.
Nguyên Đức nói:
- Theo cách nhìn của ta, vị trí thuật trường không thể đổi, Kỳ Thắng Phong đại nhân quay về Hóa Thần Hải chính là thiên đại hỷ sự, hơn nữa đại nhân năm đó đã từng là thuật trưởng, không bằng đảm nhiệm chức thái thượng trưởng lão, chức này do Kỳ Thắng Phong đại nhân đảm nhiệm, không biết mọi người nghĩ như thế nào?
Tất cả mọi người đủ hô:
- Tốt, biện pháp này thỏa đáng!
Lỗ Thông Tử hỏi ý kiến hỏi:
- Sư tôn, phương pháp này...
Sắc mặt Kỳ Thắng Phong tái nhợt, nếu bâu giờ nói biện pháp này không tốt, càng không chiếm được người ta ủng hộ, nếu dùng vũ lực thượng vị, những trưởng lão này rời đi sạch, chiếm được Hóa Thần Thải có ý nghĩa gì?
Sắc mặt Kỳ Thắng Phong âm trầm biến hóa bất định, cuối cùng nhất đôi mắt ngưng tụ, nhìn chằm chằm vào Lỗ Thông Tử, lạnh giọng nói:


- Tốt, tốt, không hổ là đồ đệ Kỳ Thắng Phong của ta, trí dũng càng hơn năm đó.
Lỗ Thông Tử mỉm cười, ôm quyền nói:
- Không dám quên sư tôn dạy bảo.
Kỳ Thắng Phong đã giận nô bụng, khẽ nói:
- Nếu ngươi có uy vọng như vậy, thiên hạ thuật đạo quy tâm, nhìn thấy cảnh tượng này vi sư rất mừng, vi sư tạm thời đảm nhiệm chức thái thượng trưởng lão. Nhưng mà ngươi nên tiếp tục tận tâm tận lực vì thuật đạo, không thể lười biếng, nếu không vi sư sẽ không buông tha ngươi.
Đột nhiên Lý Vân Tiêu cười cười, nói khẽ:
- Đôi sư đồ này quả nhiên tám lạng nửa cân, tâm tư cẩn thận, tính toán sâu xa.
La Thiên cau mày nói:
- Chỉ giáo cho?
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Trong lời Kỳ Thắng Phong nói có hai tầng ý nghĩa, một là hắn "Tạm thời" làm thái thượng trưởng lão, chức thái thượng trưởng lão này chỉ là tạm thời, nói rõ hắn chưa từ bỏ ý đồ với vị trí thuật trưởng, thứ hai nếu như Lỗ Thông Tử lười biếng, hắn sẽ ra tay. Mà hai chữ ‘ lười biếng ’ này rất khó nói, không có tiêu chuẩn phán xét, tất cả do hắn nói mà tính toán.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.