Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3008: Một trận chiến (1)




Linh Mục Địch cũng không cần nói nhiều, hắn đi vào trong Giới Thần Bi, đi chữa trị cánh tay tổn hại
Lý Vân Tiêu ngồi trước không gian Ma giới, cảm thụ ma khí tiến vào trong người.
Đột nhiên Lý Vân TIêu chấn động, hắn phát hiện thứ gì đó.
- Ma sát!
Lý Vân Tiêu kinh hãi, hắn nghe Linh Mục Địch từng nói qua, Ma giới có ma khí phiêu đãng không biết bao nhiêu năm tháng, hấp thu giới lực tinh hoa, có thể hóa thành vật hữu hình, có được tánh mạng, cũng là sinh vật trụ cột của Ma giới, ma sát!
Tiếng nói Linh Mục Địch từ trong Giới Thần Bi truyền ra, nói:
- Chỉ là ma sát bình thường mà thôi, không cần bối rối. Thứ này có ngàn ngàn vạn vạn trong Ma giới, giống như phàm nhân trong Thiên Võ Giới.
Lý Vân Tiêu sững sờ, nói:
- Đại nhân dường như rất rõ ràng tình huống Ma giới, chẳng lẽ đã từng đi qua Ma giới rồi sao?
Linh Mục Địch không có trả lời.
Lý Vân Tiêu nhìn qua ma sát đang hình thành, sau đó ma sát dường như cũng phát hiện hắn, chậm rãi bay tới, trực tiếp há miệng cắn hắn.
Bản năng ma sát là thôn phệ, phiêu đãng trong Ma giới và không ngừng hấp thu ma khí, cũng thôn phệ ma sát khác, lại trải qua không biết bao nhiêu năm tháng mới tiến hóa lên cao cấp, thập giai —— hắc diễm hung hồn sát.
Cảm nhận được ma khí rất mạnh trên người Lý Vân Tiêu, lập tức lao tới thôn phệ.
Lý Vân Tiêu im lặng, hắn cẩn thận quan sát một phen.
Hắn trực tiếp giơ ngón tay điểm một cái.
Ma sát thống khổ, không ngừng vặn vẹo dữ dội.
Ma sát không ngừng giãy dụa, nó không cách nào thoát khỏi cho nên hóa thành hai đám ma khí.
- Đúng là thú vị!
Lý Vân Tiêu cảm thấy thú vị, tiện tay thu ma khí vào trong tay, hắn cảm giác ma khí này khác với ma khí khác, khác biệt duy nhất là nồng đậm hơn.
Hắn tiện tay hút vào trong cơ thể, cũng thu đám ma khí còn lại, lập tức cảm giác sảng khoái tinh thần, hiệu quả còn lớn hơn hắn hấp thu mấy canh giờ.
- Thứ tốt ah!
Trong mắt Lý Vân Tiêu sáng ngời, thầm nghĩ, nếu quả thật có trăm vạn ma sát, có lẽ chính mình sẽ dùng ma công đột phá siêu phàm nhập thánh, bước vào đăng phong tạo cực.
Đột nhiên có tiếng quát vang lên:
- Là ai?
Lập tức bóng đen xuất hiện trước mặt Lý Vân Tiêu, không nói hai lời đánh ra một chưởng.
Chưởng thế thật cường đại, nó mang theo ma khí đậm đặc đánh thẳng vào Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu ăn cả kinh, lực lượng người này hoàn toàn không kém mình.
Hắn lấy Kiếm Thương Trảm Hồng ra, lập tức bổ ra một đạo kiếm khí giống như hỏa diễm nóng chảy, "Xùy" một tiếng cắt một đường trên bàn tay kia.
Sau đó thân hóa lôi điện, lăng không biến mất tại chỗ.
Bành!
Bàn tay to kia thất bại, trực tiếp tại đánh vào cái khe, tiếng nổ vang vọng các nơi.
Phanh! Phanh! Phanh!
Chỉ là dư âm ảnh hưởng còn lại đánh nát ma khí đang hội tụ.
Lúc này một gương mặt lạnh như băng hiện ra, nó cực kỳ tái nhợt giống như vài chục năm chưa gặp ánh mặt trời.
Ánh mắt của người nọ đỏ ngầu nhìn qua Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu cũng nhìn thấy dung mạo người nọ, hoảng sợ nói:
- Nguyên Đức đại nhân!
Người nọ nghe được Lý Vân Tiêu hô lên, lập tức hỏi:
- Ngươi là ai?
Lý Vân Tiêu nói:
- Lý Vân Tiêu.
Ma khí quanh người Nguyên Đức biến mất, hắn nói:
- Lý Vân Tiêu? Dường như có nghe qua.
Nguyên Đức nhíu mày, ánh mắt lạnh như băng nói:
- Sao ngươi đi tới đây?
Lý Vân Tiêu nói:
- Ta là tân nhậm trưởng lão danh dự Hóa Thần Hải.
Nguyên Đức lạnh lùng nói:
- Mặc dù là trưởng lão danh dự, không có ta cho phép, cũng không được đi vào cổ ma tỉnh!
Hắn tự tay chỉ vào Lý Vân Tiêu, quát:
- Ngươi tự tiện xông vào đây.
Lý Vân Tiêu cười cười, nói:
- Xem như thế đi, ta chỉ phi thường tò mò, đi tới đây quan sát một phen, đại nhân không cần tức giận.
- Ha ha, không cần tức giận.
Nguyên Đức lạnh lùng cười cười, trong mắt hiện ra thần sắc lo lắng, nói:
- Vậy giết!
Quát một tiếng, hắn biến thành ma ảnh phóng thẳng về phía Lý Vân Tiêu, ma khí hội tụ vào tay đánh thẳng tới phía trước.
- Không tốt!
Lý Vân Tiêu thầm hô một tiếng, thân hóa lôi đình muốn bỏ chạy, dưới lôi đình giáng xuống, đột nhiên ma khí hóa thành xiềng xích bao phủ lấy người của hắn.
Ma khí hóa thành vuốt sắc giam cầm, lôi đình không thể vận dụng, thân hình hiện ra.
Sau đó Nguyên Đức hiện ra trước mặt hắn, ngưng tụ ma khí trảm một kích.
Lý Vân Tiêu một tay bấm niệm pháp quyết, sau lưng xuất hiện chân ma cự linh, hét lớn một tiếng đánh xuống một chưởng ngăn cản công kích.
- Cái gì? Đây là...
Toàn thân Nguyên Đức run lên, kinh hãi nhìn qua cự linh, trong mắt bắn ra tinh quang, hét:
- Chân Ma pháp thân! Là Chân Ma pháp thân ah!
Ầm ầm!
Một chưởng đánh xuống như núi lỡ, cả cánh tay nổ tung, lập tức bị đánh nát không còn cái gì.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Nguyên Đức hỏi.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Trước kia đã nói qua, Lý Vân Tiêu.
Nguyên Đức suy nghĩ một hồi, trong giây lát sắc mặt đại biến, cả kinh nói:
- Ngươi là Cổ Phi Dương!
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Đại nhân cuối cùng nhớ tới ta.
Sắc mặt Nguyên Đức ngây ngốc, sau đó hóa thành cười khổ, nói:
- Vì sao ngươi không nói sướm, ta vừa rồi cảm thấy cái tên Lý Vân Tiêu có chút quen thuộc, thì ra là thân phận của ngươi hôm nay.
Trong mắt của hắn sáng ngời, vội hỏi:
- Ngươi vừa rồi thi triển thế chính là Chân Ma pháp thân?
Lý Vân Tiêu gật gật đầu.
Nguyên Đức cuồng hỉ không thôi, kích động nói:
- Chiêu thần thông này truyền thụ cho ta đi, cái giá gì ta cũng nguyện ý trả!
Hắn nói chém đinh chặt sắt.
Lý Vân Tiêu do dự, nói:
- Bàn bạc thêm đi.
Nguyên Đức sắc mặt thất vọng, cầu khẩn nói:
- Phi Dương, chiêu này là thần thông Ma Chủ năm đó, chúng ta tu hành ma công đều rất muốn có được nó.
Lý Vân Tiêu nghiêm mặt nói:
- Đây chính là điểm làm ta lo lắng, hiện tại ma công trắng trợn truyền ra, ngay cả đan dược và huyền khí đều có ma khí, như vậy thật an toàn sao? Nguyên Đức đại nhân có nghĩ tới hậu quả chưa?
- Hậu quả?
Nguyên Đức cười nói:
- Bất luận công pháp hay là thuật đạo, từ lúc bắt đầu đã sinh ra tranh luận, hơn nữa nguy hiểm thật lớn. Chỉ có theo không ngừng xâm nhập tìm hiểu mới phát dương quang đại. Chúng ta làm việc là tiên phong nghiên cứu ma khí.
Lý Vân Tiêu nói:
- Tiên phong? Ma khí có trên đại lục lúc nào thì không thể biết được, vì sao chưa bao giờ xuất hiện phạm vi lớn? Đừng nói với ta ma khí tài nguyên không đủ, điểm ấy thật có chế ước, nhưng bao nhiêu năm qua khe hở hai giới không ít, chỉ cần có tâm, vẫn có thể thỏa mãn tu luyện. Ngay cả Phệ Hồn Tông là tông môn hấp thu hồn phách người ta vẫn phát triển, tu luyện giả học ma công không có thành tựu, có thể thấy được tác hại hơn xa cái lợi.
Nguyên Đức có chút mất hứng, hừ một tiếng, nhưng vẫn chịu đựng, nói:
- Mặc dù tiền nhân không thể đi thông, ngươi làm sao biết chúng đi không được? Đường là người đi, cục diện là do chúng ta khai sáng.
Lý Vân Tiêu cau mày nói:
- Cho dù có thể khai sáng cục diện, nhưng điều kiện tiên quyết là ma công không có tác dụng phụ, cũng không thích hợp mở rộng phạm vi lớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.