Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2999: Tử Duệ (1)




Trên mặt Lỗ Thông Tử xuất hiện vẻ đau xót, gật đầu nói:
- Đúng là thế, Phi Dương đại nhân đoán đúng. Lúc ấy sư tôn không đành lòng buông tha cơ hội thần thể đại thành, tăng thêm bị nghê thạch ảnh hưởng tâm tính đã lâu, cho nên đi vào tà đạo, bắt đầu truyền thụ ‘ tử tế ’ cho sư đệ, việc này bị ta kịp thời phát hiện, hơn nữa kịp thời ngăn lại. Sư tôn rốt cục bị hai người chúng ta kích thương, tiềm thân trốn đi.
Trong lòng Khúc Hồng Nhan cả kinh, quá trình tu luyện Cực Âm thần thể hoàn toàn tương đồng với Cực Dương thần thể, nàng an ủi:
- Nếu như Kỳ Thắng Phong bước vào tà đạo, việc này cũng chẳng trách thuật trưởng đại nhân. Lần này nếu hắn dám vô lễ, chúng ta sẽ không đứng ngoài quan sát.
Lý Vân Tiêu trầm ngâm, hắn biết rõ chuyện tương đối nhiều, cũng không có đơn thuần tin lời của Lỗ Thông Tử.
Dù sao Kỳ Thắng Phong biết rõ nơi chôn dấu Vu Dật Tiên, không cần phải cho Bạc Vũ Kình tu luyện "Tử tế", hoàn toàn có thể dùng thân hình Vu Dật Tiên, hơn nữa hắn hôm nay cũng làm như vậy.
Lỗ Thông Tử cảm kích nói:
- Đa tạ Hồng Nhan cung chủ tương trợ to lớn.
Khúc Hồng Nhan vội vàng đáp lễ nói:
- Thuật trưởng đại nhân nghiêm trọng. Vào lúc này thế cục biến hóa, Hóa Thần Hải và Thánh Vực ổn định quá trọng yếu, ta thân là chưởng môn Thần Tiêu Cung, tự sẽ không cho phép người ta phá hư ổn định này.
sau khi Vũ Thần bị Lý Vân Tiêu giáo huấn, hắn vẫn không lên tiếng, giờ phút này mới nói:
- Chúng ta tuyệt đối không cho phép Kỳ Thắng Phong xằng bậy, mặc dù hắn đã từng là người của chúng ta, nhưng thời đại đã bất đồng, không cho phép hắn giương oai!
Huyền Hoa cùng Liễu Phỉ Yên cũng khẽ gật đầu, bày rõ quyết tâm.
Lý Vân Tiêu hỏi:
- Kỳ Thắng Phong này kết oán với thuật trưởng đại nhân, hắn còn muốn đoạt quyền Hóa Thần Hải?
Lỗ Thông Tử nhíu mày, nói:
- Ân sư ân trọng, cho dù là mục đích gì, lão phu đều chỉ có thể làm tiếp, cũng muốn chấm dứt ân oán với ân sư khi trước.
Lý Vân Tiêu nói:
- Ta nhất định sẽ đem hết toàn lực trợ thuật trưởng đại nhân hoàn thành tâm nguyện này.
Lỗ Thông Tử cảm kích nói:
- Đa tạ chư vị.
Tất cả mọi người vội vàng đứng lên đáp lễ.
Sau đó không còn chuyện của hắn, Huyền Hoa lập tức an bài xong xuôi, mang Cổ Phi Dương trở lại sân nhỏ năm đó của hắn.
Mỗi một vị trưởng lão đều có lãnh địa của mình, ngoại nhân không được đi vào.
Hai mươi năm trước Cổ Phi Dương vẫn lạc, tại Thuật Thần Đảo tiểu viện này đã hoang phế, về sau lục tục có người tiến giai trưởng lão, đã từng có người muốn tham ô tiểu viện này, nhưng đều bị Huyền Hoa cùng Liễu Phỉ Yên ngăn lại, cho nên vẫn còn tới hiện tại.
Tiểu viện thật lớn, bên bên trong có mười ba gian phòng ngủ, hơn nữa còn có mật thất tu luyện.
Từ lần trước gặp nhau tại thành Hồng Nguyệt, Huyền Hoa liền làm cho người tới sân nhỏ quét dọn, bởi vì hắn biết rõ Lý Vân Tiêu cuối cùng có ngày trở về.
- Ha ha, có phải rất cảm khái hay không?
Huyền Hoa nhìn qua Lý Vân Tiêu đang hoài niệm, nhịn không được cười to.
Lý Vân Tiêu nói:
- Xác thực rất cảm khái, nhân sinh như mộng, mười ba gian phòng ngủ, Hồng Nhan cứ tùy tiện chọn đi.
Huyền Hoa cả kinh nói:
- Này làm sao có thể, ngươi có tâm tư gì?
Ba!
Trán của hắn bị Liễu Phỉ Yên gõ một cái, Liễu Phỉ Yên lạnh lùng nói:
- Đầu óc ngươi suy nghĩ cái gì thế? Cho rằng người đời ai cũng giống như ngươi cả sao?
Hai má Khúc Hồng Nhan đỏ rực, dù sao cũng là nữ nhân, nói:
- Trận chiến này ta bị tổn thương, nguyên khí tiêu hao thật lớn, đi bế quan trước.
Nàng tùy tiện chọn gian phòng bên cạnh đi vào.
Ba người hơi sững sờ, lộ ra thần sắc cổ quái, bởi vì Khúc Hồng Nhan chọn gian phòng chính là gian phòng Cổ Phi Dương ở lại năm đó.
Lý Vân Tiêu cảm nhận được ánh mắt quái dị của hai người, ho khan một tiếng, nói:
- Ta cũng muốn đi bế quan, tạm biệt.
Dứt lời, hắn đi tới gian phòng khác.
Huyền Hoa nói:
- Ngươi không phải muốn tìm Tử Duệ trưởng lão sao?
Bước chân Lý Vân Tiêu dừng lại, nói:
- Ah, ta quên.
Huyền Hoa cổ quái nói:
- Ngươi tâm thần bất định nha, có phải có tâm sự hay không?
Lý Vân Tiêu nhíu mày, nói:
- Tâm sự gì chứ? Ngươi chỉ là vũ phu mà thôi, đừng học người ta làm tâm lý, ngươi hiểu cái rắm gì về tâm sự!
Nói xong không hề để ý tới hai người, lăng không bay đi.
Huyền Hoa hét lớn:
- Phương hướng sai rồi..., Tử Duệ trưởng lão không ở bên kia, ngươi tâm thần bất định ah!
Sắc mặt Lý Vân Tiêu đầy hắc tuyến, hắn lóe lên sau đó đổi hướng.
Huyền Hoa hét lớn:
- Sớm trở về, ta còn có rất nhiều chuyện võ đạo cần thương lượng và luận bàn với ngươi đấy.
Nhưng Lý Vân Tiêu đã bay đi không thấy đâu nữa.
Huyền Hoa thầm nói:
- Không được, thật vất vả mới mang hắn về Thuật Thần Đảo, phải đánh bảy ngày bảy đêm, như vậy ta mới có thể tiến thêm một tầng.
Liễu Phỉ Yên nói:
- Nếu ngươi muốn đánh, ta tùy thời phụng bồi.
Huyền Hoa lắc đầu liên tục, nói:
- Ngươi không được, ta quá quen thuộc ngươi rồi, đánh cũng không có ý mới, đừng nói đột phá, hoàn toàn chỉ là tiêu hao nguyên lực mà thôi.
- Nếu Ngân Nguyệt Võ Đế có nhã hứng này, không bằng để bổn cung chơi đùa một lát.
Khúc Hồng Nhan chẳng biết lúc nào đi ra khỏi phòng, nàng tươi cười nhìn hắn.
- Ngươi, ngươi không phải bế quan rồi sao?
Huyền Hoa sững sờ, lập tức đại hỉ nói:
- Nếu Hồng Nhan cung chủ chịu hạ mình, tại hạ cầu còn không được, Thần Tiêu Cung chính là thiên hạ đệ nhất đại phái, vũ kỹ thần thông nhiều không kể xiết, nhất định có thể có thu hoạch.
Khúc Hồng Nhan gật đầu nói:
- Ta cũng rất chờ mong Ngân Nguyệt Võ Đế có thể mang tới kinh hỉ gì cho bổn cung đấy.
Huyền Hoa cười to, hiển nhiên tâm tình vô cùng tốt, nói:
- Hồng Nhan cung chủ đi theo ta!
Hai người liền bay đi xa xa, Liễu Phỉ Yên nhíu mày theo sau. Nàng cũng rất muốn kiến thức vũ kỹ của Thần Tiêu Cung, cũng có khát vọng chiến một trận.
Thuật Thần Đảo biến hóa cũng không lớn, đặc biệt đối với thuật luyện sư mà nói, hai mươi năm cũng không phải một thời gian rất lâu.
Lý Vân Tiêu bằng vào ấn tượng, hắn nhanh chóng tìm tới trụ sở Tử Duệ, trực tiếp bay xuống dưới.
Trước của có hai khôi lỗi cực lớn đang đứng, chúng cao tám trượng, giống như hai môn thần canh cửa.
Lý Vân Tiêu vừa định đi vào bên trong, hai khôi lỗi lập tức động, chúng cầm một thanh chiến đao ngăn cản đường đi.
Lý Vân Tiêu ngây ngốc, vốn định nói muốn gặp Tử Duệ trưởng lão, nhưng trước mắt chỉ là hai khôi lỗi mà thôi, căn bản nghe không hiểu, không thể nói cái gì, lại ngăn cản đường đi.
Trầm tư một hồi, liền cao giọng quát:
- Tử Duệ trưởng lão có ở đây không, Lý Vân Tiêu có việc cầu kiến.
Giọng nói hội tụ sau đó truyền vào sân nhỏ.
Đột nhiên trong nội điên có hào quang sáng lên, một hầu tử to lớn xuất hiện vỗ vào mạnh vào cái gương.
Sóng âm từ cái gương khuếch tán ra, âm thanh "Boong boong loong coong" kêu vang, dường như đang bó động gì đó.
Đang lúc Lý Vân Tiêu im lặng, đại hầu tử hai mắt bắn ra hung quang nhìn qua hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.