Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2991: Bao nhiêu hồng nhan (2)




Khúc Hồng Nhan nói:
- Ba Long thân phận vô cùng tôn quý, sao có khả năng giúp chúng ta.
Huyền Hoa kêu một tiếng, nói:
- Ai nha, ta nhớ rồi! Ái nữ Hải Hoàng Ba Long, tứ hải công chúa dường như có tình cảm thấm thiết với Vân Tiêu, nếu như ta không nhìn nhầm, trước trận chiến đã từng xuất hienejroofi.
Toàn thân Lý Vân Tiêu run rẩy, lập tức cảm nhận được ánh mắt khác thường của Khúc Hồng Nhan, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nói:
- Đừng, đừng nghe hắn nói xàm...
Khúc Hồng Nhan gật gật đầu, ung dung nói:
- Ngươi còn có bao nhiêu hồng nhan tri kỷ, đều nói ra nghe một chút.
Lý Vân Tiêu vuốt mồ hôi lạnh trên trán, không biết nói như thế nào cho tốt.
Khúc Hồng Nhan nói:
- Ta cũng nhớ trước đó có tiểu muội phi thường đáng yêu, bị ngươi thu vào trong Giới Thần Bi, hẳn đây chính là tứ hải công chúa?
Lý Vân Tiêu lau đổ mồ hôi, ngượng ngùng nói:
- Có... Có sao? Vì sao... Ta không nhớ rõ...
Khúc Hồng Nhan lúc này không bán mặt mũi cho hắn, lạnh nhạt nói:
- Nếu ngay cả tứ hải công chúa cũng thu vào tay, vậy mời Hải Hoàng Ba Long ra tay có lẽ vấn đề cũng không lớn. Việc này chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn, phải một kích tất thắng, nếu không sẽ để Quy Khư cùng Thiên Tư chạy đi, muốn lại vây quét quá khó.
Ninh Khả Vi ôm quyền nói:
- Việc này nên làm như thế nào, toàn bộ nghe cung chủ đại nhân và Vân Tiêu công tử thương nghị, Ninh Khả Vi ta xông pha khói lửa, quyết không chối từ!
Lý Vân Tiêu đáp lễ nói:
- Đại nhân khách khí.
Huyền Hoa nói:
- Vây quét Quy Khư cùng Thiên Tư chính là chuyện thiên hạ, không thể để các ngươi chiến đấu một mình được, việc này nên để Thánh Vực tận tâm tận lực, Hóa Thần Hải ta cũng không đứng ngoài quan sát.
Lý Vân Tiêu nói:
- Thánh Vực vào lúc này sứt đầu mẻ trán, chờ Thiên Chiếu Tử chỉnh đốn lại còn lâu lắm, tuyệt đối không mang hy vọng đặt lên người bọn họ, chúng ta nên tự giải quyết.
Khúc Hồng Nhan cũng nói:


- Đúng thế, bằng vào lực lượng chúng ta và Hải Hoàng điện, có lẻ đủ rồi.
Lý Vân Tiêu khẽ chau mày, Hải Hoàng điện trong mắt thế nhân vô cùng cường đại, nhưng Lý Vân Tiêu lại biết Hải Hoàng Ba Long đã sớm không còn cái dũng năm đó, có thể chống lại Quy Khư thật sự khó nói.
Huyền Hoa nói:
- Chỉ cần Vân Tiêu còn là trưởng lão Hóa Thần Hải, việc này cũng chính là chuyện của Hóa Thần Hải, Hóa Thần Hải tuyệt đối sẽ không ngồi im mà nhìn không để ý tới.
Đám trưởng lão khác gật đầu, ý tứ rất rõ ràng, chỉ cần Lý Vân Tiêu còn là trưởng lão Hóa Thần Hải, liền có thể thuyên chuyển tài nguyên Hóa Thần Hải, đạt được ủng hộ lớn nhất.
Lý Vân Tiêu làm sao không rõ, mỉm cười, nói:
- Đã như vậy, việc này không nên chậm trễ, chúng ta nên đi tới Hóa Thần Hải. Tất cả mọi người trọng thương, không có mấy tháng chữa thương là không xong.
Huyền Hoa cười nói:
- Bằng vào tài nguyên Hóa Thần Hải, những tổn thương này chỉ thường thôi. Chư vị bằng hữu lúc này chiến đấu anh dũng, tận tâm tận lực, đã cống hiến thật lớn cho tộc ta. Hóa Thần Hải tự nhiên cũng không keo kiệt, ngày sau nếu có cần trợ giúp, cứ tới tìm Hóa Thần Hải.
Hắn vung tay lên, hơn mười đạo hào quang bắn về phía mọi người.
Những võ giả kia vui mừng, vội vàng nắm trong tay, đó là mũi tên có khắc ấn ký.
Có thể tìm Hóa Thần Hải làm một chuyện, đối với tại bọn họ mà nói xem như đền bù tổn thất, bao nhiêu tiểu môn tiểu phái đã triệt để tan thành mây khói trong cối xay thịt này, bọn họ còn sống đã rất tốt rồi.
- Đa tạ Huyền Hoa đại nhân!
Lúc này đám người cảm tạ.
Huyền Hoa mỉm cười, nói:
- Nên thế!
Sau đó hắn nhìn qua Lý Vân Tiêu, nói:
- Chúng ta cũng nên đi chứ?
Lý Vân Tiêu nói:
- Tốt.
Hắn thu đám Mạc Tiểu Xuyên vào trong Giới Thần Bi.
Mấy trưởng lão Hóa Thần Hải đã nhìn quen mắt, nhưng Lý Vân Tiêu cũng cho bọn họ đi vào thể nghiệm, nhưng lại không dám.
Trong đó một trưởng lão đi lên chiến hạm, mọi người trước sau đi vào, hóa thành hào quang bay đi.
Hoa Thường nói:
- Chúng ta cũng đi thôi.
Trên mặc Lạc Xuân Nhu âm trầm bất định, nói:
- Cung chủ đại nhân theo Cổ Phi Dương đi, sợ rằng khó bàn giao với thái thượng đại trưởng lão.
Hoa Thường lạnh nhạt nói:
- Lệnh bài chưởng môn ở đây, đây cũng là bàn giao. Ngươi không cần nhiều lời, chuyện này ta sẽ lo.
Sắc mặt Lạc Xuân Nhu không vui, kêu một tiếng, nói:
- Trực tiếp mở thông đạo trở về sao?
Hoa Thường nói:
- Lần đi quá xa, xé rách thông đạo cần tốn hao tài nguyên quá lớn, hơn nữa rất khó định vị tinh chuẩn, chúng ta nên tìm truyền tống trận của môn phái gần đây.
Nàng đưa mắt nhìn Hàn Quân Đình, nói:
- Ngươi đi bên cạnh ta, không cho phép rời khỏi nửa bước.
Hàn Quân Đình cực kỳ bất mãn, nhưng trên người lại bị Hoa Thường điểm một chỉ, phong bế tất cả tu vị, ánh mắt phóng hỏa và thần thái giận dữ.
Hoa Thường căn bản không quan tâm nàng giận dữ, mang mọi người về Thần Tiêu Cung.
Chỉ còn lại những võ giả trọng thương, lúc này bọn họ cũng rời đi.
Một lúc sau trên bầu trời xuất hiện phù văn sáng ngời.
Một thân ảnh xuất hiện, ánh mắt quét qua, một tay nâng cằm, lâm vào trầm tư.
Sau đó những phù văn kia xuất hiện lần nữa, bóng dáng kia biến mất.
Cách đó mấy vạn dặm, trên bầu trời có bảy tám chiến hạm, đẳng cấp không cao, chiến đi đầu là lục giai thanh loan chiến hạm.
Trên chiến hạm là người Yêu tộc trọng thương, tất cả đang điều tức.
Trong thanh loan chiến hạm, Cố Thanh Thanh lải nhải nói chuyện làm Mạch nhíu mày, rốt cục nhịn không được quát:
- Câm miệng! Có hết hay không!
Cố Thanh Thanh lầm bầm nói:
- Tốt lắm, ngươi rõ ràng mắng ta, ngươi không muốn Phạm Yêu Thánh Công?
Mạch cả giận nói:
- Nếu không vì Phạm Yêu Thánh Công, bổn tọa đã sớm xé miệng ngươi rồi! Bà tám, ngươi chính là bà tám! Có thể an tĩnh chút hay không?
Cố Thanh Thanh giận dữ, thả người muốn nhảy xuống chiến hạm, nói:
- Nói ta bà tám, ngươi đời này cũng đừng nghĩ Phạm Yêu Thán Công.
Mạch chóng mặt, nội tâm sinh ra sát ý, độc trong người càng mạnh lên theo sát ý, sắc mặt của hắn xanh lại.
Đột nhiên Cố Thanh Thanh an tĩnh khó có được, đứng trên chiến hạm, ngẩng đầu nhìn qua bầu trời, thần thái kinh hãi.
Mạch cũng phát hiện dị thường, nhìn qua ánh mắt của nàng.
Trên bầu trời xuất hiện vô số phù văn.
- Dừng lại!
Phát hiện dị thường, Mạch hét lên, bảo chiến hạm dừng lại.
Trong vô số phù văn có huyền khí hình tròn, phía trên khắc rất nhiều đồ án.
Ánh mắt Cố Thanh Thanh lộ ra vẻ nghi hoặc, lập tức kêu to lên.
- Vũ Quang Bàn!
Vừa rồi trong trận chiến Ngũ Hà Sơn Thương Ngô Khung thi triển trụ trụ quang bàn giống như cái này.
- Chậc chậc, cô gái nhỏ thật tinh mắt.
Trên Vũ Quang Bàn xuất hiện một thân ảnh, tiện tay một trảo, thu hồi Vũ Quang Bàn, ánh mắt nhìn qua Cố Thanh Thanh, lộ ra vẻ kinh ngạc, nói:
- Hàng lâm thuật?
Cố Thanh Thanh kinh hãi, đối phương nhìn ra dị thường của nàng, nói:
- Ngươi là ai?
Người nọ chính là Ngô Đại Thành, cười cười, nói:
- Ta không biết ngươi là ai, ngươi cũng không cần biết rõ ta là ai.
Hắn lại nhìn qua Mạch, nói:
- Nghe nói trên người của ngươi có ba kiện chân long di hài, phân biệt là cốt, lân, gân, có thể cho ta xem không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.