Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2909: Oan ức (1)




Ngả trầm ngâm xuống, nói:
- Tuy khó hơn dự đoán, nhưng chưa hẳn cũng không phương pháp, hơn nữa ta còn phát hiện một chuyện, trong phong ấn dường như có giấu người.
- Giấu người?
Hoang sững sờ, nói:
- Là ai?
Sắc mặt Từ và Lê ở phương xa biến hóa, thầm nghĩ không tốt.
Từ nói:
- Khó trách không tìm ra tung tích cua bọn họ, thì ra là ẩn nấp trong phong ấn, chắc là khẹp trong tầng không gian. Đúng là phiền toái, nếu bọn họ lấy được chìa khóa...
Lê nói:
- Đại tế tự đừng hoảng hốt, yên tĩnh xem tình thế phát triển.
Lý Vân Tiêu cũng đoán ra là mấy người Bách Chiến Thắng trốn vào phong ấn.
Ngả nói:
- Không biết, nhưng xem thủ đoạn ẩn thân của bọn họ, có lẽ rất hiểu phong ấn này, hơn phân nửa là người phủ Thiên Nhạc.
- Ah? Như vậy tốt lắm!
Hoang vui vẻ nói:
- Còn có biện pháp bắt chúng ra hay không?
Ngả nói:
- Mặc dù có độ khó, nhưng mà không phải không có biện pháp, ta thử xem!
Hoang vội nói:
- Làm phiền.
Ngả tiến lên phía trước vài bước, cao giọng nói:
- Mấy người đang nấp trong phong ấn nghe đây, kính xin tự giác xuất hiện đi, Yêu Hoàng đại nhân từ bi, có thể cho các ngươi mạng sộng.
Lũ yêu sắc mặt đầy hắc tuyến, cái gọi là biện pháp thì ra là kêu gọi đầu hàng ah, chuyện này ai mà làm không được!
Ngả tiếp tục hô:
- Cái phong ấn này xem ra có thể công và thủ đấy, các ngươi thông qua chìa khóa điều khiển, xem ra chìa khóa bị hủy là gạt chúng ta. Mặc dù không có chìa khóa ta vẫn có thể phá phong ấn, nhưng mà tới lúc đó các ngươi sẽ không thể làm gì được cả.
Ẩn trong phong ấn đúng là đám người Bách Chiến Thắng, bọn họ giờ phút này tiến thoái lưỡng nan.
Bách Chiến Thắng đến chỗ này, vừa giao ngọc ấn cho Phi Thành, liền gặp gỡ Từ và Lê tranh đoạt, không địch lại cho nên mở lỗ hổng phong ấn trốn vào bên trong.
Vốn rằng mọi sự đại cát, lại không nghĩ Yêu Hoàng đích thân tới, khí thế kinh khủng lúc trước cho dù là trong phong ấn vẫn có thể cảm nhận được, bọn họ vẫn cảm thấy sợ hãi.
Bách Chiến Thắng thấp giọng nói:
- Hai vị đại nhân, hiện tại làm thế nào cho phải?
Phi Thành và Thái Viên đềunhíu mày, cũng âm thầm kêu khổ, bọn họ vẫn nhất trí với Yêu Hoàng, tự nhiên không muốn liều chết, chết như thế là uổng công.
Nhưng chuyện giao chìa khóa này ra, bọn họ lại làm không được, nếu chỉ nghe miệng lưỡi của kẻ khác thì bọn họ không cần đi lăn lộn nữa, trừ phi đánh chết toàn bộ đám người Bách Chiến Thắng, nhưng mặc dù là đánh chết cũng có người Yêu tộc nhìn thấy, sớm muộn gì cũng truyền đi.
Ánh mắt Bách Chiến Thắng có hào quang lóe lên, hắn đang cân nhấc tâm tư, cũng có phần tự đắc. Lý Vân Tiêu nói mục đích cho hắn biết, nhưng hắn vẫn cũng vạch trần, hai người còn cho là mình không biết, đã làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ.
- Khục khục.
Phi Thành nói:
- Ngọc ấn này là tín vật chưởng môn của phủ Thiên Nhạc, tuy nói giao do ta hai người đảm bảo, nhưng nó vẫn do chưởng môn phủ Thiên Nhạc làm chủ.
Hắn lấy ngọc ấn ra, muốn kín đáo đưa cho Bách Chiến Thắng.
Trong nội tâm Bách Chiến Thắng thầm mắng không thôi, đây là ép mình xuất đầu, giao ngọc ấn ra, như vậy có thể mang tất cả trách nhiệm đổ lên đầu của mình.
Hắn tự nhiên không chịu, vội vàng né tránh, nói:
- Vạn lần không được! Hai vị đại nhân đến phủ Thiên Nhạc là bảo vệ ngọc ấn không bị người Yêu tộc cướp đi. Hiện tại chính là thời điểm hai vị đại nhân phát huy tác dụng, chìa khóa trong tay ta là không đúng rồi.
- Ách... Cái này...
Phi Thành thoáng nghẹn lời, cảm thấy xấu hổ.
Tôn trưởng lão cũng nói:
- Chưởng môn nói đúng, chúng ta đang chờ hai vị đại nhân phát uy đấy, ha ha ha...
Hắn và Dư trưởng lão cũng cười lạnh, bọn họ đã sớm không quen nhìn tư thái hung hăng càn quấy và cao ngạo hai tên nà, bây giờ nhìn bọn chúng kinh sợ, hoàn toàn quên bên ngoài có nguy hiểm, lập tức cười lạnh.
Thái Viên hừ lạnh nói:
- Ít chơi tâm cơ với chúng ta, chúng ta nói thăng, nếu không giao ngọc ấn ra đây, tất nhiên là chỉ còn đường chết. Hai người các ngươi tuyệt đối sẽ bị giết, ngọc ấn này không có khả năng giao ra trong tay hai chúng ta, chính các ngươi xem mà xử lý.
Hắn thấy lừa dối không được liền chơi cường ngạnh trực tiếp.
Hơn nữa tiện tay lăng không một trảo, nắm lấy Tôn trưởng lão sau đó nhét ngọc ấn vào trong người hắn.
Sắc mặt Tôn trưởng lão đột biến, nhưng khí thế cường đại của hai người kia áp bách hắn, hắn kinh ngạc nhìn qua Bách Chiến Thắng.
Bách Chiến Thắng trầm ngâm nói:
- Ấn này không thể giao ra trong tay của chúng ta, đây chính là phiền toái, sớm biết như thế còn không bằng lúc trước giao cho Yêu tộc đại tế tự.
Giờ phút này Ngả kêu gọi đầu hàng lại truyền vào trong, hạn cho bọn họ đi ra ngoài, nếu không sẽ cường công.
Sắc mặt Phi Thành biến hóa, nói:
- Nhanh đi ra ngoài đi, ngọc ấn đã giao cho các ngươi, hai ta không phát hiện cái gì cả, tuyệt đối không truy cứu.
Sắc mặt Bách Chiến Thắng thay đổi mấy lần, nhìn ra sau lưng hắn, nhìn vào tên trưởng lão thực lực yếu nhất, chỉ có thực lực tứ tinh Võ Đế.
Sắc mặt trưởng lão này đại biến, cả kinh lui một bước.
Bách Chiến Thắng cảm thán một tiếng, đi lên phía trước nói:
- Tô trưởng lão, ngọc phủ này là tín vật phủ Thiên Nhạc truyền thừa nhiều đời, quan hệ tới phong ấn Yêu tộc Ngũ Hà Sơn, vô cùng trọng yếu, ngàn vạn không thể đánh rơi. Hiện tại chiến sự khẩn cấp, chúng ta cũng không thể bảo đảm có thể còn sống rời khỏi hay không, ngọc ấn này bổn chưởng môn giao cho ngươi bảo đảm.
Sắc mặt Tô trưởng lão còn khó coi hơn cả gan heo, run rẩy tiếp nhận ngọc ấn, run rẩy nói:
- Chưởng, chưởng môn, ngươi, ngươi đang muốn ta làm tội nhân thiên cổ, bị người trong thiên hạ phỉ nhổ ah!
Bách Chiến Thắng nghiêm mặt nói:
- Tô trưởng lão có ý gì thế? Bổn tọa nghe không hiểu, mọi người nghe hiểu không?
- Không hiểu, không rõ.
Dư trưởng lão cũn nhao nhao lắc đầu, quay mặt đi chỗ khác, không nhìn ánh mắt khẩn cầu của Tô trưởng lão.
Thực lực của hắn thấp nhất, Tô trưởng lão cũng biết oan ức này rơi trên người của mình, không cách nào may mắn thoát khỏi, lập tức quyết tâm, nói:
- Tốt, ấn này do ta quản lý sao? Nhưng mà ta cũng hy vọng chưởng môn có thể cho một ít cửu thải lung linh đan tăng thực lực lên.
Ăn lớn thiệt thòi lớn như vậy, phải kiếm chút chỗ tốt.
Bách Chiến Thắng nhả ra một hơi, cười nói:
- Có thể!
Hắn lấy ra một bình ngọc trực tiếp cho đối phương, sau đó đưa ra không ít chỗ tốt làm đền bù.
Tô trưởng lão lúc này mới cảm thấy dễ chịu một ít.
Phi Thành cười lạnh nói:
- Thực giày vò khốn khổ, thời hạn sắp tới, mau ra khỏi phong ấn đi.
Hai tay Bách Chiến Thắng bấm niệm pháp quyết, ngọc ấn sinh ra một ít phù văn, nó ngưng tụ trên không trung bay ra bốn phía, lúc này một lối đi nhỏ hiện ra dưới chân.
Một đoàn người bước vào trong lối nhỏ, lập tức xuất hiện trước mặt Yêu tộc.
Mấy đạo thần thức và uy áp cường đại quét qua khóa chặt bọn họ lại, giống như đeo khóa sắt trên người.
Sắc mặt mọi người biến hóa, không dám nhúc nhích, thậm chí cũng không dám lên tiếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.