Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 221: Ba chiếc thẻ ngọc (1)




– 10 ngàn trung phẩm nguyên thạch!
Sau khi ngắn ngủi vắng lặng, rốt cục có người báo ra một cái giá, như tảng đá ném vào hồ nước, nhất thời các loại báo giá giống như mây đen rợp trời, cuồn cuộn mà tới.
– Đệt! 10 ngàn trung phẩm nguyên thạch cũng muốn mua, nghèo bức thì chạy về nhà đi! 50 ngàn trung phẩm nguyên thạch!
– 50 ngàn không phải cũng nghèo bức sao? Trung phẩm nguyên thạch cũng muốn mua Ngũ Hành Đỉnh? Đệt! Một ngàn thượng phẩm nguyên thạch!
– Đệt! Ba ngàn thượng phẩm nguyên thạch!
Nguyên bản Lý Vân Tiêu là tình thế bắt buộc, nhìn giá cả cuồn cuộn mà lên, giống như tuyết cầu càng lúc càng lớn, cũng cả kinh đến mắt choáng váng.
– 10 ngàn thượng phẩm nguyên thạch!
Lúc này ở trong phòng quý khách sát vách, một thanh âm truyền ra, tuy rằng âm điệu cực nhỏ, nhưng cũng để mỗi người nghe được rỏ ràng, nhất thời đem hết thảy âm thanh ép xuống, toàn trường đều kinh!
– Cái gì? 10 ngàn thượng phẩm nguyên thạch?
– Thao, lão tử không nghe lầm chứ? 10 ngàn thượng phẩm nguyên thạch là một triệu trung phẩm nguyên thạch a? Là ai phá sản như thế?
– Xuỵt, nhỏ giọng một chút, không nghe là ở phòng khách quý chính giữa tuôn ra sao? Kia là địa phương của hoàng thân quốc thích Hỏa Ô quốc.
– Tiên sư nó, ngay cả Hỏa Ô hoàng thất cũng ra tay đoạt, chúng ta còn cướp cái rắm a! Ai có tiền nhiều hơn bọn hắn?
Trong lúc nhất thời tiếng mắng nổi lên bốn phía, trong những người này rất nhiều cũng không e ngại Hoàng thất, đều là võ giả độc lai độc vãng, vì lẽ đó cũng không kiêng dè gì. Mai lão tiên sinh cười gõ gõ cây búa, lớn tiếng nói:
– Mọi người im lặng, 10 ngàn thượng phẩm nguyên thạch lần thứ nhất, 10 ngàn thượng phẩm nguyên thạch lần hai,...
– 10 ngàn hai.
Lý Vân Tiêu rốt cục không nhịn được, trực tiếp hô giá. Toàn bộ gia sản của hắn cũng không có 10 ngàn hai thượng phẩm nguyên thạch, nhưng giờ khắc này không tranh, liền trực tiếp rơi vào trong tay Hỏa Ô hoàng thất, mình liền khó có cơ hội đoạt lại.
– Chi, 10 ngàn hai!
– Là gian phòng kia báo ra, ở trong đó là đại nhân vật nhà ai?
– Quỷ mới biết, nhưng có thể ở phía trên chiếm một gian phòng, cái nào không phải đại thế gia truyền thừa ngàn năm trở lên. Ai, chúng ta là không có phần.
– Hừm, cũng vậy. Để bọn họ tranh đi, tranh vỡ đầu chảy máu là tốt nhất!
Ở trong phòng khách quý chính giữa, một thanh niên khuôn mặt tuấn tú lười biếng ngồi ở trên ghế, hắn hơi nhíu mày, mở miệng nói:
– Nhạc thúc thúc, sát vách là người nào?
Một trung niên nam tử tên Nhạc Cửu Lâm ngưng tiếng nói:
– Thái tử điện hạ, khả năng là Trình gia. Thần thức của ta điều tra bị một đạo thần thức cực cường cách trở, chí ít cũng là Thuật Luyện Sư cấp bốn.
Thanh niên kia dĩ nhiên là Hỏa Ô Đế Quốc đương triều Thái tử Tân Như Ngọc, hắn đầy bụng hồ nghi nói:
– Mấy ngày trước tại Vạn Bảo Thương Hội không phải nói người Trình gia bị giết sao?
Nhạc Cửu Lâm không tỏ ý kiến, khẽ cười nói:
– Dù sao không có tận mắt nhìn thấy, hơn nữa thế lực dám giết người Trình gia, một tay cũng có thể đếm ra, ai cũng sẽ không đồng ý đắc tội Trình gia. Ta phỏng chừng là trọng thương, vẫn chưa chết mới đúng.
Tân Như Ngọc khe khẽ gật đầu nói:
– Nếu còn có Thuật Luyện Sư cấp bốn ở bên trong tọa trấn, độ khả thi là Trình gia rất lớn. Lại ra giá mấy lần đi, tuy Ngũ Hành đỉnh này ghê gớm, nhưng cũng đã vượt qua giá cả.
– Đúng.
Nhạc Cửu Lâm nhẹ giọng đáp, nghĩ một hồi liền hướng về bên ngoài hô:
– 15,000 thượng phẩm nguyên thạch!
– Chi! 15,000!
Tất cả mọi người đều giật mình, một lần liền tăng giá ba ngàn, đây chính là thượng phẩm nguyên thạch a!
Lý Vân Tiêu cũng hít vào ngụm khí lạnh, trực tiếp ngồi về vị trí, vẻ mặt kinh hãi. Cái giá này đã triệt để vượt qua sự tưởng tượng của hắn, nội tâm không khỏi nở nụ cười khổ, sớm biết vật này đáng giá như vậy, kiếp trước mình luyện nhiều liền tốt a.
Mai lão tiên sinh cũng hơi có chút kích động, hắn cất cao giọng nói:
– 15,000 lần một, 15,000 lần hai,...
– 10 ngàn tám!
Lại là một thanh âm cắt ra yên tĩnh, khiến tất cả mọi người chấn động đến mức khó tin! Lại là một lần thêm ba ngàn! Ánh mắt của mọi người dồn dập nhìn lại, âm thanh đến từ gian phòng thứ ba bên trái.
Tân Như Ngọc biến sắc, ngưng tiếng nói:
– Chu gia?
Nhạc Cửu Lâm cũng kinh ngạc nói:
– Bọn họ muốn Ngũ Hành đỉnh làm gì?
Tân Như Ngọc trầm tư chốc lát, đột nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười nói:
– Ta biết rồi, gần đây Chu Ngọc Sơn được tạo hóa không nhỏ. Xem ra tạo hóa còn trên dự liệu của ta, lẽ nào hắn muốn vấn đỉnh Vũ Vương sao?
Nhạc Cửu Lâm cả kinh nói:
– Thái tử nói đúng... thật sự có khả năng a. Được Ngũ Hành Đỉnh này, trực tiếp tìm hiểu Ngũ hành đạo quả trong đó, xung kích Vũ Vương xác suất vô cùng lớn! Nếu như có thể hoàn toàn lĩnh ngộ, như vậy trong Vũ Vương cảnh giới càng là khó gặp địch thủ, dù sao đây chính là Cổ Phi Dương lưu lại Ngũ hành đạo quả a!
Tân Như Ngọc khẽ cười nói:
– Không sai, nếu như Chu Ngọc Sơn có thể xung kích Vũ Vương, cũng coi như là tăng mạnh thực lực đế quốc. Cái Ngũ Hành Đỉnh này liền nhường cho bọn họ đi. Chỉ là tới cái giá này, tiện nghi Vạn Bảo Thương Hội a.
Một tên dáng dấp quản gia đang ngồi trong phòng khách quý, cả người mồ hôi lạnh, hắn căng thẳng nhìn chằm chằm tử đỉnh kia, cảm thấy hô hấp có chút gấp gáp lên, tựa hồ khó có thể chịu đựng áp lực xung kích trên tâm lý.
Hai lão giả đứng phía sau cũng là sắc mặt tái xanh, từ trên người tản mát ra khí tức đến xem, đều là Vũ Vương cao thủ. Một người trong đó tên Bàng Thành Văn trầm giọng nói:
– Không nghĩ tới dĩ nhiên là giá trên trời như vậy! Nhưng lão gia có lệnh, bất luận làm sao cũng phải mang Ngũ Hành Đỉnh về, chỉ có thể chiến đấu tới cùng!
Quản gia Chu Xuyên kia sờ sờ mồ hôi lạnh trên mặt, run giọng nói:
– May mắn lần này là Hoàng thất ra giá cạnh tranh, bằng không lấy giá cả cỡ này mua về, sợ là lão gia sẽ trực tiếp lột da ta!
Một gã Vũ Vương cường giả khác tên Sử Duệ Đạt ngưng tiếng nói:
– Nếu không phải Ngọc Sơn công tử được thiên đại tạo hóa, cần gấp Ngũ hành đạo quả tiến hành tìm hiểu, cũng sẽ không thiệt thòi lớn như vậy.
Giữa lúc ba người thấp thỏm bất an, không còn có người dám báo giá. Mai lão tiên sinh cũng kích động hỏi ba tiếng, tầng tầng gõ búa.
– Ầm! 18,000 thượng phẩm nguyên thạch thành giao!
– Hô!
Tất cả mọi người đều thở phào một hơi thật dài, Chu Xuyên càng là trực tiếp đặt mông ngồi trên mặt đất, miệng lớn thở dốc. Giá cao như thế, đã sớm chọc thủng điểm mấu chốt trong lòng hắn, khẳng định cũng là phá điểm mấu chốt trong lòng lão gia. Như vậy mua về, là phúc hay họa thật khó mà nói.
– Hô! Dĩ nhiên là người của Chu gia mua.
Lý Vân Tiêu cũng tầng tầng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt hiện ra một nụ cười xán lạn, gật đầu nói:
– Như vậy rất tốt, như vậy rất tốt.
Mấy người Tiêu Khinh Vương hai mặt nhìn nhau, nhìn nụ cười nhẹ nhõm kia của Lý Vân Tiêu, đột nhiên một loại dự cảm xấu nổi lên trong lòng người mấy. Hiện tại Chu gia là tử đối đầu của mình, hắn cười hài lòng như vậy là có ý gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.