Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 218: Buổi đấu giá




Vạn Bảo Lâu Hỏa Ô Đế Quốc, phân lâu Lâu chủ Tư Tử Trác vẫn ở bên cạnh không nói lời nào mở miệng nói:
– Nếu Ân Trưởng lão xen vào vật phẩm có thể đạt đến cấp năm, ta cũng sẽ không ngăn cản. Nhưng buồn cười chính là, chính Ân Trưởng lão ngươi cũng không biết là vật gì, liền lỗ mãng chen vào như vậy, nếu như chỉ là một đồ vật cấp hai, này há không phải làm trò hề cho thiên hạ, danh dự của Vạn Bảo Lâu ta đặt ở nơi nào?
Trong mắt Ân Triêu Dương cũng lướt qua một tia nghi ngờ, nhưng quả quyết nói:
– Ta tin tưởng đồ vật nhất định sẽ không kém, nếu như có sai lầm, hậu quả một mình ta gánh chịu!
Trên mặt Tư Tử Trác sững sờ, nhìn dáng dấp Ân Triêu Dương kiên quyết, trong mắt loé ra một tia kinh ngạc, trầm mặc như có suy nghĩ.
– Ha ha, một mình ngươi gánh chịu? Ngươi gánh nổi sao?
Cam Đức Minh cười lạnh nói:
– Nếu ngươi lại khư khư cố chấp, chuyện này, còn có sự kiện người chết phát sinh ở Vạn Bảo Thương Hội ngày hôm trước, ta sẽ đầu đuôi đăng báo cho Tạ Vũ Hàng đại nhân, đến thời điểm xem ngươi làm sao đi gánh chịu!
Ân Triêu Dương biến sắc, trong lòng hơi chìm xuống. Tuy rằng hắn cùng Cam Đức Minh nhìn nhau ngứa mắt, hai người đấu nhiều năm như vậy, nhưng cũng chỉ là ở chuyện bình thường ngươi tranh ta đấu, chắc chắn sẽ không đem sự tình nháo đến thượng cấp. Bởi vì hai người đều biết, mọi việc đều nên lưu lại một đường, ai cũng không gánh vác được lửa giận của cấp trên. Nhưng lần này Cam Đức Minh là công nhiên uy hiếp.
– Hừ, tùy ngươi!
Ân Triêu Dương lạnh lùng nói:
– Nếu Tạ Vũ Hàng đại nhân hỏi đến, ta tự nhiên sẽ cho một cái giải thích. Còn ngươi, không có tư cách biết!
Hắn nói xong liền phẩy tay áo bỏ đi, nguyên bản tâm tình có chút thấp thỏm, vừa nghĩ tới câu “thấy người này như thấy ta” của Vũ Văn Bác liền hoàn toàn yên tâm.
Cam Đức Minh biến sắc, giận dữ hét:
– Ân Triêu Dương, đây chính là ngươi nói!
Ân Triêu Dương căn bản không phản ứng hắn, mà là trực tiếp đi ra sàn đấu giá. Lưu lại Cam Đức Minh một mặt nổi giận, sắc mặt tái xanh nói:
– Lâu chủ, ngươi cũng nhìn thấy! Ân Triêu Dương này thật quá đáng, liên tiếp coi quy củ của Vạn Bảo Lâu như không có gì, lần này ta là không cách nào khoan dung, nhất định phải thượng báo Tạ Vũ Hàng đại nhân!
Tư Tử Trác đầy vẻ ngờ vực, nhìn bóng người của Ân Triêu Dương biến mất, trong mắt có chút không thể phỏng đoán. đột nhiên hắn mở miệng hỏi:
– Cam Trưởng lão, ngươi cảm thấy Ân Triêu Dương này làm người ra sao?
Cam Đức Minh sững sờ, lập tức cười lạnh nói:
– Hừ, lòng dạ nhỏ mọn, chỉ vì tư lợi, ngoại trừ tu vi còn có thể ra, nhân phẩm không đáng nói!
Trên mặt Tư Tử Trác lộ ra một nụ cười khổ, hai người này cả ngày đấu đến đấu đi, hắn làm Lâu chủ cũng rất đau đầu, tuy Cam Đức Minh nói có chút bất công, nhưng cũng không kém nhiều, hắn đầy bụng nghi ngờ nói:
– Này chính là chỗ mà ta nghi hoặc, ngươi nói một người như vậy, thà rằng chịu nguy hiểm bị Tạ Vũ Hàng đại nhân trách phạt, cũng quyết làm việc này, ngươi nói đây là tại sao?
– A, đúng vậy, tại sao vậy chứ?
Cam Đức Minh cũng sững sờ, hắn cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
Tư Tử Trác xoa xoa Thái Dương huyệt, đôi môi khẽ nhả nói:
– Hơn nữa ngày hôm trước sự kiện người chết kia, ngươi cũng biết chết là người phương nào? Người thừa kế duy nhất của Huỳnh Dương gia Huỳnh Dương Kiệt, Trình gia đích hệ tử tôn Trình Phi Xế! Còn có hai tên Vũ Vương cường giả, năm tên Vũ Quân, lâu la dưới Vũ Quân hơn ba mươi người.
– A?
Cam Đức Minh đột nhiên nhảy lên, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, thất thanh kêu lên:
– Tại sao lại như vậy? Người phương nào gây ra? Lão thất phu Ân Triêu Dương kia lại như không có chuyện gì, biết điều xử lý, ta còn tưởng rằng là nhân vật a miêu a cẩu gì, như thế há không phải dựng nên đại địch cho Vạn Bảo Lâu chúng ta?
Trong tròng mắt Tư Tử Trác một mảnh mê hoặc, khẽ lắc đầu nói:
– Dựng lên đại địch thì không đến, dù sao không phải Vạn Bảo Lâu chúng ta giết người, nhiều lắm để bọn họ trách quản lý bất lực, bồi chút nguyên thạch là được. Ta nghi ngờ nhất chính là, Ân Triêu Dương là người không có lợi không làm việc, làm sao sẽ vì một tên Viêm Vũ Thành Thành chủ mà cam nguyện mạo hiểm lớn như vậy?
– Viêm Vũ Thành Thành chủ?
Cam Đức Minh cau mày nói:
– Ngươi ý là nói, những người kia là Viêm Vũ Thành Thành chủ giết? Tại sao hắn muốn giết Huỳnh Dương Kiệt cùng Trình Phi Xế? Này không phải là tự mình muốn chết sao? Trong đầu lão thất phu Ân Triêu Dương kia đến cùng là nghĩ như thế nào a?
Sắc mặt Tư Tử Trác dần dần chìm xuống, ngưng tiếng nói:
– Vì lẽ đó trong này nhất định có tình báo mà chúng ta không biết, mà tình báo kia khẳng định là bị Ân Triêu Dương nắm giữ! Cái tình báo này để hắn dám mạo hiểm đắc tội Huỳnh Dương gia cùng Trình gia, cũng phải giữ gìn Viêm Vũ Thành Thành chủ. Cái tình báo này để hắn dám mạo hiểm bị Tạ Vũ Hàng đại nhân giáng tội, cũng phải đem một vật ngay cả hắn cũng không biết là vật gì tới tham gia đấu giá. Lấy tính cách của Ân Triêu Dương, nếu không chắc chắn mười phần, kiên quyết sẽ không làm như vậy!
– Này, ý tứ của Lâu chủ là, lúc này mạnh mẽ chen vật phẩm vào tham gia bán đấu giá, là của Viêm Vũ Thành Thành chủ?
Cam Đức Minh không thể tin nói:
– Một Thành chủ tiểu quốc, cái nào có khả năng như thế, coi như là quốc vương của bọn họ, cũng không thể để Ân Triêu Dương giữ gìn như vậy a. Đến cùng hắn nắm giữ tin tức gì, mà chúng ta không biết?
Tư Tử Trác nhẹ giọng nói:
– Ta đã cho người điều tra, mấy ngày nay Ân Triêu Dương chỉ tiếp xúc qua Thành chủ thần bí kia, vì lẽ đó lần này mạnh mẽ xen vào bán đấu giá, nhất định cũng là người thành chủ kia gây nên. Là tin tức gì ta cũng không rõ ràng, nhưng nhất định cùng người thành chủ này có quan hệ.
Hắn đứng dậy, ở trong phòng đi qua đi lại, cuối cùng nói:
– Nguyên bản hắn sai người qua loa đưa thi thể của Huỳnh Dương Kiệt cùng Trình Phi Xế trở về, ta vốn là giận dữ, đã lệnh người giữ lại. Bây giờ nhìn lại, hắn hẳn là không có sợ hãi, đã như vậy, vậy ta cũng không cần bận tâm không đâu, cho người trả thi thể về Hỏa Ô Đế Quốc đi. Lần đấu giá này cũng tùy theo hắn là được, ta cũng muốn nhìn một chút, Viêm Vũ Thành Thành chủ kia rốt cuộc muốn bán đấu giá vật gì.
Cam Đức Minh nhíu mày, có chút không cam lòng nói:
– Nhưng nếu chỉ là một ít thứ đơn giản, khiến người chê cười thì thế nào cho phải?
Tư Tử Trác nhẹ nhàng nở nụ cười nói:
– Không phải Ân Triêu Dương nói hắn một người phụ trách toàn bộ sao? Nếu hắn chắc chắn, tự nhiên không có chuyện gì. Huống hồ...
Ánh mắt của hắn hơi ngưng tụ lại, tựa hồ xuyên qua tầng tầng vách tường, nhìn về phía phủ thành chủ xa xa, lạnh lùng nói:
– Ta còn ước gì xảy ra chuyện, nhìn hắn dám kiêu ngạo như thế, đến cùng là tình báo gì để hắn có niềm tin như vậy!
Rất nhanh, Vạn Bảo Thương Hội trải qua mấy ngày tổ chức, đã toàn bộ kết thúc, còn lại là quy trình cuối cùng, cũng là hết thảy thế lực lớn quan tâm nhất, đấu giá đại hội đúng hạn cử hành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.