Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2176: Vĩnh minh bích




Ánh sáng màu xanh thoáng cái hóa ra thân ảnh Lý Vân Tiêu, lạnh nhạt quét hai người, nói:
– Ta muốn đi vào.
Người bên trái đồng tử hơi co lại, thần thức quét qua, lập tức chạm phải một cổ bình chướng, chỉ cảm thấy toàn thân run lên.
Hắn vội vàng lôi kéo một gã khác đồng bạn khác tránh qua một bên, cung kính nói:
– Đại nhân, mời vào.
Lý Vân Tiêu mặt không biểu tình, ánh sáng màu xanh lóe lên liền lao vào trong động.
Hai gã thủ vệ trước quặng mỏ lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, người bên phải có hoài nghi nói:
– Gương mặt trẻ tuổi lạ lẫm như thế, vì sao lại có tu vị ngay cả ta và ngươi đều không thăm dò ra? Trong đó có thể có lừa dối nào không?
Người bên trái trừng mắt liếc hắn một cái, hừ lạnh nói:
– Có lẽ người ta chuyên tu thần thức, có lẽ người ta dùng bảo bối gì đó, dưới tình huống không biết chi tiết đối phương, chúng ta cũng đừng có không có việc gì lại đi tìm việc, để tránh gây phiền toái lên người.
Người bên phải gật đầu nói:
– Cũng thế, nếu tu vị bản thân hắn không đủ, là ‘trang Bức’ đi vào, không chừng sẽ chết bên trong cũng nên
– Ân, nếu vậy cũng là chính bản thân hắn tìm đường chết, trách được ai chứ?
Người bên trái Xùy~~ cười một tiếng.
Hai người không hề để ý tới nữa, tiếp tục đứng ở trước cửa, khép hờ mắt tu luyện.
Mới không bao lâu, đột nhiên vài đạo khí tức cường đại đập vào mặt, hai người đột nhiên kinh hãi, hoảng sợ giương đôi mắt.
Chỉ thấy trước mắt nhiều hơn ba người, bên trái một gã lão giả hai hàng tóc mai như sương, khuôn mặt hồng nhuận phơn phớt, tóc bạc mặt hồng hào. Lão giả bên phải thì đầu đầy tóc rối bời, chòm râu cũng rối bời, trên mặt rậm rạp nếp nhăn, một thân áo lam cũ nát, vừa nhìn đã biết là loại người lôi thôi lếch thếch rồi.
Khí tức trên thân hai lão giả kinh người, không chút che dấu phóng đế khí ra ngoài, một bộ cao cao tại thượng, tựa hồ căn bản không để người ngoài vào mắt.
Mà chính giữa là một nữ tử cung trang, váy dài chạm đất màu trắng, trên vạt áo rộng thùng thình lên hoa văn hồng nhạt.
Trên mặt bị che lấy, không thấy chân dung, nhưng hai con ngươi ngưng thủy, ánh mắt lợi hại tựa hồ có thể nhìn thấu tất cả, có một loại khí tức nhẹ nhàng cho người một loại cảm giác tuyệt sắc thanh lệ, tú nhã tuyệt tục.
Hai gã thủ vệ cả kinh, đang định mở miệng hỏi, nữ tử cung trang kia liền nhẹ giọng hỏi:
– Có bao nhiêu người tiến vào?
Thanh âm vừa nhu hòa lại thanh thúy, cực kỳ êm tai.
Thủ vệ bên trái nuốt thoáng một phát, liền vội cung kính trả lời:
– Bẩm vị đại nhân này, đã có hơn ba mươi người đi vào.
– Nhiều như vậy?
Lão giả tóc bạc mặt hồng hào kia nhẹ nhíu mày một cái, nói:
– Đều là Võ Đế cao giai?
Thủ vệ bên trái trả lời:
– Thực lực hai người ta có hạn, phàm là không cách nào nhìn thấu tu vị đều để hắn tiến vào.
– Hừ, tu vị cặn bã của hai người các ngươi, chẳng qua chỉ là Võ Tôn đỉnh phong. Xem ra hơn ba mươi người kia chẳng qua chỉ có tu vị Võ Đế mà thôi, cũng không có nhiều cao thủ đến như vậy.
Trên mặt lão giả đầy nếp nhăn kia hiện ra vẻ khinh miệt, nói:
– Chẳng lẽ Bắc Minh thế gia thân là một trong bảy đại siêu cấp thế lực, ngay cả hai Võ Đế cũng không phái ra nổi sao? Để hai con chó Võ Tôn canh cổng, cũng không sợ làm trò cười cho người trong nghề sao?
Trên mặt hai gã thủ vệ lập tức lộ ra vẻ kinh nộ, người bên phải khiển trách quát mắng:
– Các hạ dám khẩu xuất cuồng ngôn như thế, chắc hẳn cũng là người có lai lịch lớn, kính xin trên báo tính danh, để cho chúng ta chiêm ngưỡng một chút.
Lão giả Xùy~~ cười một tiếng, khinh miệt nói:
– Hai con chó Võ Tôn cũng xứng hỏi danh hào lão phu sao?
– Ngươi...
Hai gã thủ vệ mặt mũi đều tràn đầy vẻ giận dữ, trong mắt cơ hồ phun ra lửa, nhưng khí thế ba người trước mắt phi phàm, nếu mình thoáng xúc động thì không chừng sẽ bị diệt trong nháy mắt mất.
Tuy rằng cơ hồ tức đếm phát nổ, nhưng vẫn ngăn chặn cảm xúc, giận mà không dám nói gì.
Lão giả tóc bạc mặt hồng hào kia ánh mắt lộ ra âm sắc, liếc lão giả rối bù kia, tựa hồ cũng rất bất mãn, nhưng cũng không nói gì thêm.
Nữ tử nữ tử cung trang lụa mỏng che mặt, nhìn không ra biểu lộ, nhưng hai con ngươi ngưng thủ, cũng không có bất kỳ cảm xúc nào cả, tiếp tục hỏi:
– Nguyên Hải đại nhân có ở bên trong không?
Hai gã thủ vệ cả kinh, thần sắc trên mặt biến ảo bất định, người phía bên phải ôm quyền nói:
– Nguyên Hải đại nhân đã đi vào.
Nữ tử cung trang nhẹ nhàng gật đầu, nói:
– Vậy tốt, chúng ta cũng vào đi thôi.
Không đợi hai gã thủ vệ đồng ý, chỉ thấy hào quang lóe lên, ba người đã triệt để biến mất ở cửa vào quặng mỏ rồi.
Hai người kinh ngạc một hồi, lúc này sắc mặt mới trầm xuống.
Trên mặt người bên trái hiển hiện vẻ tái nhợt, giọng căm hận nói:
– Chó hoang ở đâu ra, chết ở bên trong tốt nhất
Người bên phái sắc mặt biến hóa thoáng một phát, mới giận dữ nói:
– Dưới Võ Đế đều là con sâu cái kiến, ai bảo chúng ta kẹt ở cửa ải này không thể tiến lên chứ. Ngươi cũng đừng quá tức giận, nữ tử kia tựa hồ có quen biết với Nguyên Hải đại nhân, nếu bị bọn hắn nghe thấy, ta và ngươi sẽ có phiền toái lớn đấy.
Người bên trái sắc mặt âm trầm hồi lâu, lại không lên tiếng.
Lý Vân Tiêu sau khi tiến vào quặng mỏ, dọc theo đường hầm lớn nhất trong mỏ một mực tiến vào trong
Ước chừng đi vài dặm, rốt cục càng ngày càng rộng lớn, đột nhiên một chùm tia sáng lóe lên, một mảnh Thiên Địa hoàn toàn mới hiện ra trước mắt.
Ánh sáng sáng sủa như nắng mai, khắp nơi có từng đám cỏ cây, còn có đại thụ che trời dường như đã hóa đá, trực tiếp đâm thẳng vào mái vòm.
Lý Vân Tiêu đưa mắt nhìn lại, quả nhiên lơn chừng ngàn mẫu, còn có các loại tiếng gió tiếng nước chảy, không ngừng hợp lại lọt vào trong tai, hiển nhiên là một chỗ không tệ.
Trên phế tích có mấy căn phòng ốc tổn hại, chừng hơn một ngàn.
Hắn hóa thành một đạo quang mang, bay lên trên không phế tích, thần thức không ngừng quét tới bốn phía, ngoại trừ cảm nhận được xa xa có nguyên lực võ giả chấn động ram cũng không phát hiện dị trạng gì cả.
Sau đó lấy ra Linh Mẫn Bàn, mở ra nắp hộp, lập tức sửng sốt một chút.
Chỉ thấy kim đồng hồ trong mâm đã bất động rồi, mà chỉ thẳng đến một phương vị, đúng là chỗ trung ương phế tích.
Lý Vân Tiêu trầm tư một chút, liền thu linh bàn vào, đi tới hướng kia.
Rất nhanh một tòa tế đàn cự đại hiện ra ở trước mắt.
Tế đàn cao hơn bốn trăm trượng, như một tòa núi cao, toàn thân do bạch ngọc xây thành, bị linh khí mông mông bao phủ.
Có bạch quang từ trong linh khí lộ ra, giống như thủy tinh ngọc bích cực lớn bốn phía chụp xuống vậy.
Ngoài ra, còn có trên trăm cái tế đàn hình thái như một, lớn nhỏ bất đồng, như sao quanh trăng sáng, tô điểm ở bốn phía tế đàn, cũng bị một tầng linh khí mảnh như tơ bạc, mỏng như lụa mỏng bao phủ.
Lý Vân Tiêu lúc này mới phát hiện, ánh sáng toàn bộ phế tích đều là từ nơi này đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.