Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2173: Lưỡng giới sơn (2)




Nửa ngày sau, đạo lôi quang kia mới ngừng lại ở phụ cận một chỗ sơn mạch.
Lôi quang lóe lên, hóa ra chân thân Lý Vân Tiêu, rong mắt lộ ra kinh hãi.
Trước mắt một mảnh núi cao chót vót, cao ngất hiểm trở, không trung mơ hồ có rặng mây đỏ quanh quẩn, thải vân phi hồng, đúng là một chỗ linh sơn bảo địa.
Hắn lấy ra một khối tinh bàn, đánh một đạo quyết ấn vào trong đó, các loại phù văn màu vàng bay lên, một vòng quang ảnh hiện lên hình tròn nhộn nhạo ra.
Lý Vân Tiêu cẩn thận xác minh một chút, lúc này mới thu hồi tinh bàn lại, thì thào lẩm bẩm:
– Đúng vậy, từ phương vị trấn Hải Mộc suy tính tới. Chỗ Nhuận Tông nói có lẽ chính là chỗ này.
Lúc trước Nhuật Tông vãi ra hồng nhạt tinh trần, trực tiếp truyền tống Hồ Lô Tiểu Kim Cương đi, phương vị không gian theo hắn nói, có lẽ ở trong phiến sơn mạch này.
Lý Vân Tiêu lại lấy ra một cái hộp nhỏ màu vàng, đột nhiên mở ra.
Bên trong một đạo kim quang lập loè, mơ hồ có kim sắc chi khí quanh quẩn, trong đó một lăng hình kim đồng hồ lượn vòng.
Hắn đưa mắt nhìn một hồi, hai hàng lông mày trực tiếp nhướng lên, lộ ra dị sắc.
Lăng hình kim đồng hồ kia lắc lư bất định, hơn nữa tốc độ cực nhanh, thủy chung không cách nào dừng lại, thật giống như đã bị hư mất vậy.
Bên trong kim sắc chi khí không ngừng tràn ra, càng có thanh âm “Vụt vụt vụt” rung động kéo dài không dứt.
– Có ý tứ...
Lý Vân Tiêu đóng hộp lại, hai con ngươi dừng ở sơn mạch phía dưới, lộ ra thần sắc suy tư.
– Linh Mẫn Bàn cửu giai có thể dò xét được thiên tài địa bảo cửu giai trong ngàn dặm, hơn nữa sẽ trước tiên chỉ hướng vật có cấp bậc và phẩm tính cao nhất. Hôm nay xuất hiện tình huống không cách nào chỉ hướng, nói rõ trong phiến sơn mạch này tồn tại không ít bảo bối đẳng cấp ngang với Hồ Lô Tiểu Kim Cương rồi.
Phải biết rằng thân thể Hồ Lô Tiểu Kim Cương chính là Bắc Thiên Hàn Tinh Thiết tăng thêm Thiên Chiếu Khuyết Kim, còn vô số tài liệu trân quý khác luyện chế thành, trân quý dị thường, vốn hẳn nên bị Linh Mẫn Bàn trước tiên tập trung mới đúng.
– Thế nhưng phiến sơn mạch này to lớn như thế, nên tìm thế nào đây...
Lý Vân Tiêu chợt có chút phát sầu, thần thức lan tràn xuống dưới.
Đột nhiên mi tâm hắn nhíu một cái, lộ ra dị sắc, trên núi kia ngoại trừ đại lượng khí tức yêu thú ra, vậy mà còn có không ít bóng dáng nhân loại.
Lý Vân Tiêu lấy ra một quả ngọc giản màu trắng, đặt ở mi tâm đảo qua.
Trong ngọc giản ghi lại là đại địa đồ cả Bắc Vực, tuy rằng cũng không hoàn chỉnh, nhưng đã là địa đồ đầy đủ nhất trong số mà nhân loại thăm dò được trong Thiên Võ Giới rồi.
Vô số địa danh và lãnh thổ quốc gia nhanh chóng lướt qua trong đầu, thần thức rốt cục đã định vị đến thành Kim Chương.
Ở chỗ dựa vào thành Kim Chương về phía nam mười năm, dùng khói trắng ký hiệu một chỗ sơn mạch, viết: Lưỡng Giới Sơn, một trong hai mươi sáu linh mạch thượng phẩm mà Bắc Minh thế gia quản lý
– Lại là linh mạch thượng phẩm của Bắc Minh thế gia, khó trách...
Lý Vân Tiêu bừng tỉnh đại ngộ, nhưng lập tức lại nhíu mày, khó hiểu nói:
– Nếu chỉ là linh mạch thượng phẩm thì sẽ không nên quấy nhiễu Linh Mẫn Bàn cửu giai ah, mặc dù là linh mạch cực phẩm, trên cấp bậc cũng không sánh bằng Bắc Thiên Hàn Tinh Thiết, trong linh mạch nơi này tất nhiên có trọng bảo.
Trong hai tròng mắt hắn chớp động tinh mang, nhìn qua sơn mạch phía dưới, lộ ra vẻ tham lam.
– Không đúng nha, nơi này là linh mạch thượng phẩm của Bắc Minh thế gia, xem ra đã khai thác không ít thời đại rồi. Theo lý quặng mỏ linh mạch lớn như vậy, đều có Tầm Linh Sư chuyên môn tiến hành thăm dò và đánh giá. Phương pháp của bọn họ so với Linh Mẫn Bàn phải phức tạp và chính xác hơn nhiều, nếu có trọng bảo, không có khả năng bị bỏ qua được.
Lý Vân Tiêu suy nghĩ một hồi, trăm mối vẫn không có cách giải, xoay chuyển liền hóa thành một đạo lôi quang, vọt vào trong sơn mạch kia, trực tiếp rơi xuống bên cạnh một gã võ giả dáng vẻ vội vàng.
– Ai?
Người nọ thoáng cái đã nhận ra có người, kinh quát một tiếng.
Cả người thoáng cái độn ra mười trượng, lúc này mới toàn thân đề phòng xoay người lại, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, quát hỏi:
– Ngươi là ai?
Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:
– Các hạ là người Bắc Minh thế gia sao?
Người nọ một bộ áo dài màu tím, trong mắt chớp động tàn khốc, nói:
– Phải thì sao, không phải thì như thế nào?
Lý Vân Tiêu nói:
– Nơi đây chính là thượng phẩm linh mạch quặng mỏ của Bắc Minh thế gia, đúng thì tự nhiên rất bình thường, nếu không phải thì...
Người nọ hơi co đồng tử, lạnh lùng nói:
– Các hạ là người Bắc Minh thế gia sao?
Hắn vừa hỏi thế liền bại lộ thân phận của mình rồi.
Lý Vân Tiêu cười ha ha nói:
– Không phải.
Người nọ trầm xuống, lạnh lùng nói:
– Vậy ngươi quản cái rắm à?
Lý Vân Tiêu nháy mắt nói:
– Ta chỉ là đi ngang qua, có chút tò mò thôi. Phát hiện trong Lưỡng Giới Sơn có thân ảnh không ít võ giả, tựa hồ cũng không phải là người Bắc Minh thế gia a?
– Hừ, lòng hiếu kỳ luôn luôn là nguyên nhân chủ yếu hại chết người đấy.
Người nọ cười lạnh một tiếng, giễu cợt nói:
– Rặng núi này cách thành Kim Chương cũng có hơn mười vạn dặm, phải đi mấy ngày mới có thể đến. Các hạ vậy mà có thể trùng hợp đi ngang qua, hơn nữa biết rõ nơi này là Lưỡng Giới Sơn, còn biết trong núi có không ít võ giả không phải Bắc Minh thế gia, chậc chậc, cái “Trùng hợp” này cũng thật là lợi hại, ta tại sao lại không “Trùng hợp” như vậy chứ?
Lý Vân Tiêu nhịn không được cười lên, biết rõ đối phương tâm tư cẩn thận, thoáng cái đã bị nhìn ra nhiều sơ hở như vậy, có chút lúng túng nói:
– Khục, ta đích thật là có việc đi vào Lưỡng Giới Sơn, lại không biết đã xảy ra chuyện gì, dẫn đến nhiều cường giả như thế. Nơi này không phải thượng phẩm linh quáng mạch của Bắc Minh thế gia sao? Ai dám ở đây làm càn xằng bậy?
Người nọ hiển nhiên không tin, xì mũi coi thường, khẽ nói:
– Các hạ suy đoán thông minh giả bộ hồ đồ, ở trong mắt ta thật sự là quá ngu xuẩn, kính xin các hạ tự động rời đi đi, mỗ không muốn cùng ngươi một đường.
Tử sam vung vẩy, người nọ liền muốn rời đi.
Thân ảnh Lý Vân Tiêu nhẹ nhoáng một cái, liền thuấn di đến trước mặt người nọ, vươn tay cản đường lại
Người nọ cả kinh, trong mắt tuôn ra tàn khốc, quát:
– Làm gì đó?
Trong mắt của hắn hiện lên một tia kiêng kị, giật mình vì thân pháp cực nhanh của đối phương, mình lại không thể bắt được.
Lý Vân Tiêu cười vươn ra, năm ngón tay mở ra, một khối lục ngọc màu sắc cổ xưa xuất hiện trong lòng bàn tay, đưa tới:
– Các hạ không cần trách móc, ta đích thật có việc đi vào Lưỡng Giới Sơn, cũng không rõ ràng lắm vì sao đột nhiên nhiều ra nhiều võ giả như vậy, mong rằng nói rõ. Khối lam lâm ngọc cửu giai này, coi như là thù lao mua tin tức.
Người nọ nhìn chằm chằm vào lam lâm ngọc trong lòng bàn tay Lý Vân Tiêu âm trầm bất định, sau khi xác định khối ngọc kia quả thật là vật cửu giai liền chợt lộ ra vẻ mặt, nói:
– Ngươi thật đúng không phải giả ngu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.