Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2167: Chân linh phượng hoàng (1)




Lý Vân Tiêu cười nói:
– Điểm ấy đại nhân tựu không cần quan tâm, trong vòng một tháng, tất nhiên còn một mình ngươi chỉ là ta ngươi ước hẹn, đại nhân phải lập được tâm thề, đồng thời không đem việc ta nắm giữ siêu phẩm huyền khí ngoại truyện, bên ta có thể yên tâm rồi.
Loan Quân Hạo lần này đúng là sảng khoái, gật đầu nói:
– Có thể.
Hắn lúc này nhấc tay lập thệ, trên mặt một mảnh vẻ nghiêm nghị.
Lý Vân Tiêu lúc này mới lộ ra dáng tươi cười, nói:
– Đa tạ Đại nhân thành toàn, mong ước hợp tác khoái trá.
Hắn một tay vừa lộn, các loại cực phẩm thiên tài địa bảo xuất hiện ở trước người.
Sau đó tâm niệm vừa động, mọi nơi phong vân chợt nổi lên, trên bầu trời linh khí như là tầng mây vậy cuồn cuộn mà đến.
Trong khoảnh khắc, Loan Quân Hạo linh khí bốn phía độ dày trực tiếp hóa thành trạng thái dịch, chỉ thiếu chút nữa đọng lại thành trần.
– Cái này
Loan Quân Hạo một chút khán ngây người, biết đây cũng là một giới chi chủ lực lượng, không khỏi vạn phần đỏ mắt.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Loan đại nhân ngay ở đây an tâm dưỡng thương đi, chỗ này thiên tài địa bảo ăn đi, hơn nữa như vậy linh khí độ dày, một tháng dư dả.
Loan Quân Hạo cũng không khách khí, đem những thiên tài địa bảo kia đều thu vào, nói:
– Được nhưng bản tọa nói rõ, chỉ sẽ ra tay một lần, ở trước khi Hồng Nguyệt thành cứu người, mặc dù ngươi gặp phải sinh tử cửa ải khó khăn, ta cũng tuyệt sẽ không xuất thủ. Bằng không, Hồng Nguyệt thành ước hẹn liền trở thành phế thải!
– Tự nhiên!
Lý Vân Tiêu sảng khoái đáp ứng, sau đó cười to mấy tiếng, liền thân ảnh lóe lên, tiêu thất ở tại tại chỗ.
Trong mắt của Loan Quân Hạo các loại phức tạp quang mang chớp động, cũng không biết đang suy tư điều gì.
Cuối cùng phục hồi tinh thần lại, bắt đầu chọn thiên tài địa bảo dùng, an tâm điều tức.
Lý Vân Tiêu rời khỏi Loan Quân Hạo, một chút thuấn di đến vạn thước trên bầu trời.
Phía trước là một mảnh hỏa hải màu đỏ, lớn cỡ trăm mẫu, trình viên hình thiêu đốt, như là một mặt to lớn hỏa hồng vòng tròn, cao treo ở trên trời cao.
Đỏ đậm nắng hè chói chang, mênh mông toát ra.
Lý Vân Tiêu lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn có thể cảm nhận được chỗ này hỏa hệ nguyên tố cái loại này tâm tình vui sướng.
Ở vòng tròn trung tâm, hiện ra vô số hỏa phù, hóa thành các loại hình thái, phiên phiên bay múa lên.
Phi Nghê co ro thân thể, lẳng lặng ở trong đó ngủ yên, thật giống như hài tử mới sinh trong cơ thể mẹ, ngọt ngào mà an tường, mang theo nhợt nhạt tiếu ý.
Con ngươi của Lý Vân Tiêu hơi co lại, ở phía sau Phi Nghê, mơ hồ có thể thấy được có phượng hoàng hư ảnh, lúc ẩn lúc hiện.
Đang lúc hắn phải rời khỏi, lại đột nhiên dừng bước, chợt quay đầu lại.
Chỉ thấy bên trong hỏa hải, khắp bầu trời lửa phù một chút ngưng đọng, tựa hồ thời không trong nháy mắt tĩnh.
Một đạo tới từ viễn cổ minh thanh từ trong hỏa diễm bay ra, cao ngạo mà trống trải, phảng phất xuyên qua tầng tầng thời không, ở trong toàn bộ Giới Thần Bi vang lên.
Lúc này không chỉ có là hắn, bên trong toàn bộ giới mọi người đều là kinh hãi mở hai mắt ra, giật mình nhìn xa xa phía chân trời.
Trên mặt Lý Vân Tiêu càng lộ vẻ mặt, trung ương biển lửa kia, vô số hỏa phù đang không ngừng ngưng tụ trên thân thể Phi Nghê, chậm rãi lộ ra hình thái, hóa thành một đàu Chân Linh Hỏa Phượng, khí tức khủng bố lập tức nhảy lên tới cực điểm
– Chân Linh?
Lý Vân Tiêu cũng thoáng một cái hoảng sợ tột đỉnh, loại sức mạnh to lớn mênh mông đập vào mặt kia, đã vượt ra khỏi phạm trù võ đạo, khiến cho hắn cũng không rét mà run.
Mặc dù đang ở bên trong Giới Thần Bi, loại cảm xúc khống chế tất cả kia cũng lập tức biến mất, mà đổi thành khủng bố và run rẩy đến từ sâu trong đáy lòng.
Hỏa Phượng ngưng tụ mà ra, hai mắt nhắm nghiền, tựa hồ vẫn còn trong lúc ngủ say vô tận.
Hỏa thể khổng lồ kia hừng hực thiêu đốt, cùng Lý Vân Tiêu xa xa tương đối.
“Phanh”
Đột nhiên thoáng một phát, Phượng Hoàng hỏa thể đột nhiên nổ bung.
Cũng không sinh ra trùng kích quá lớn mà chỉ là hóa thành vô số hỏa phù, lần nữa tiêu tán trong biển lửa.
Nhiệt độ toàn bộ biển lửa bỗng nhiên tăng lên, đốt càng thêm mãnh liệt.
Lớp ngoài cùng chung quanh biển lửa bắt đầu hiện ra một tia vết rạn màu đen, vậy mà xuyên qua trọn không gian trong bia, trở nên phá thành mảnh nhỏ.
Lý Vân Tiêu hoảng hốt, nếu tùy ý để ngọn lửa kia thiêu đốt thì toàn bộ Giới Thần Bi đều đoán chừng đều sẽ xong đời mất.
Hắn do dự một chút, rốt cục hai tay phi tốc bấm niệm pháp quyết, từng đạo phù văn màu vàng đánh vào trong biển lửa, khiến nhiệt độ kinh người kia trở nên chậm lại.
Đồng thời chỗ mi tâm hiện ra một đạo ấn ký hỏa vân, hóa ra Phượng Hoàng hư ảnh, mạnh mẽ mở ra khẽ hấp.
“Vù vù”
Hỏa diễm vô biên lập tức bay lên, dũng mãnh lao tới nơi mi tâm hắn.
Thân thể Lý Vân Tiêu thoáng cái trở nên kim quang xán lạn, nhiệt độ cực cao kia đã bức ra Bất Diệt Kim Thân của hắn tự động hộ thể.
Một miếng hỏa phù trong lúc hỗn loạn va chạm vào thân thể của hắn, tuôn ra liệt diễm hừng hực thiêu đốt.
Thân hình kim quang xán lạn kia dưới thần hỏa không ngừng thiêu đốt cũng biến thành màu vàng lợt, càng ngày càng đen.
“Vù vù vù”
Sau nửa canh giờ, toàn bộ biển lửa bị hắn thu lại không còn gì, đều trở lại trong cơ thể.
Một loại cảm giác quái dị hiển hiện trong lòng hắn, phảng phất đoàn hỏa diễm kia so với trước kia đã có linh tính rất lớn, không còn giống như tử vật nữa.
– Chẳng lẽ Thượng Cổ Thiên Phượng thật sự muốn phục sinh sao?
Lý Vân Tiêu giật mình không thôi, cảm nhận được hỏa năng hừng hực trong cơ thể, tâm thần có chút trở nên bất định.
Phi Nghê trong miệng đột nhiên nhẹ nhàng “Ân” một tiếng, mày nhăn lại, tư thái ngủ yên dần dần giãn ra lên.
Như một con chim con màu đỏ đang giương cánh giữa mùa xuân vậy
Thân thể thon dài kia vặn vẹo trước mặt Lý Vân Tiêu, mang đến cho người một loại cảm giác ôn hương như ngọc, trơn trượt nõn nà, tăng thêm áo lươits bích hà màu đỏ thẫm che thể, khiến người chợt cảm thấy đầu lưỡi khô khốc.
Mặc dù là Lý Vân Tiêu, cũng nhịn không được nữa nuốt nước miếng.
– Ân? Ah
Phi Nghê rốt cục mở mắt ra, vừa thấy bộ dạng kia của Lý Vân Tiêu, phản ứng đầu tiên chính là xấu hổ kinh hô một tiếng.
Sau đó thân ảnh hỏa hồng lóe lên, liền biến mất không thấy gì nữa.
Sau một khắc ánh sáng màu đỏ hiện ra, liền xuất hiện ở trước mặt Lý Vân Tiêu, cười dịu dàng nói:
– Sao lại nhìn xem người ta như vậy? Xem có được không?
Lý Vân Tiêu mặt già đỏ lên, kinh ngạc nói:
– Khục, ta là xem tình huống thân thể ngươi có gì dị thường hay không thôi.
– Úc, quan tâm ta như vậy sao?
Phi Nghê cười cười, hai tay véo hoa, bay mua trước người Lý Vân Tiêu, nhõng nhẽo cười nói:
– Xem đi, tùy ý xem đi.
Như hoa như vụ, thướt tha, nhìn sạch không bỏ sót.
Lý Vân Tiêu chảy xuống hai hàng máu mũi, lúng túng nói:
– Phi Nghê Thiếu chủ, còn xin tự trọng.
– Tự trọng?
Phi Nghê thoáng cái ngừng nhảy, âm thanh trách cứ nói:
– Ngươi thừa lúc người ta ngủ nhìn chằm chằm vào ta, còn bảo người ta tự trọng? Đều bị ngươi nhìn rồi, ngươi muốn chơi xấu sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.