Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2032: Chứng cứ (2)




Lý Vân Tiêu gật đầu, nói:
– Tương truyền lúc khai thiên tích địa, thiên viên địa phương, chỉ có một khối Thiên Vũ Đại Lục, cũng không tứ hải. Nhưng có viễn cổ đại năng chi sĩ, thần thông khó có thể đánh giá, trực tiếp có bầu trời sụp đổ, đại địa hé, vạn thủy tụ đến, lúc này mới từ từ hình thành tứ hải. Nói như thế, các ngươi toàn bộ hải tộc đều là ngoại lai thế lực, xin chư vị hãy mang theo nước tứ hải từ trên lãnh thổ của chúng ta cút đi!
– Đây…, toàn là lời nói bậy!
Nhuận Vũ kinh sợ không ngớt, Lý Vân Tiêu nói cực độ gượng ép, huống hồ khai thiên tích địa việc đúng là thần thoại, căn bản không đủ làm chứng.
Mọi người tộc cũng là nghĩ gượng ép liễu, nhưng lúc này nhất trí đối ngoại, đều là cao giọng hô to đứng lên:
– Nói đúng toàn bộ Thiên Vũ Giới nguyên bản cũng là đại lục, mang theo nước biển của các ngươi cút đi!
Trong lúc nhất thời giựt giây và tiếng kêu lạ nổi lên bốn phía, còn có các loại trào phúng, để hải tộc người đều là trợn mắt nhìn.
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
– Cũng giống như so với trên sân nhà ngươi, đột nhiên đào một cái hồ nước nuôi mấy con cóc, lẽ nào cái hồ nước này sẽ không phải là của nhà ngươi rồi sao?
– Ha ha, Vân Tiêu huynh nói cực phải!
Trần Phong cười ha hả, nói:
– Hiện tại ta không muốn cái hồ nước này nữa, xin chư vị cóc… Nga… Không… Chư vị cường giả mang theo nước tứ hải rời khỏi đi!
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Chỉ cho phép ngươi đem Hải Mộc Trấn đi tìm nguồn gốc, sẽ không cho phép ta đem tứ hải đi tìm nguồn gốc? Hay một đám có giáo hóa, giỏi một đám giảng đạo lý!
Nhuận Vũ nóng nảy, nếu là không thể nói rõ Hải Mộc Trấn vốn thuộc về bắc hải, như vậy chính mình chuyến này đã đứng không được lập trường, hắn vì thế mới nói rằng:
– Lúc khai thiên tích địa chuyện đó đều là thần thoại tương truyền, há có khảo chứng? Việc mờ ảo như vậy, nói ra làm sao năng làm cho người tin phục?
Mộ Dung Hằng Vũ cũng là cười lạnh nói:
– Hắc hắc, Hải Mộc Trấn là đảo nhỏ của bắc hải ngươi nói đến, lại có cái gì khảo chứng? Làm thế nào có thể để cho bọn ta tín phục?
Tên hải tộc nam tử trên đầu có một nắm hồng mao mở miệng nói:
– Ta có thể chứng minh, hải mộc đảo ở mấy ngàn năm trước vẫn luôn là ở dưới quản hạt tộc của ta, mặc dù là chứng cứ, chỉ cần có tâm đi tìm, cũng có thể tìm ra một chút.
Tên nữ tử hải tộc hai chân huyền phù cũng là cười lạnh nói:
– Đảo nhỏ trôi đi không có thể như vậy đơn giản biến thiên, tất nhiên lưu lại đại lượng chứng cứ, huống chi là hải mộc đảo lớn như vậy. Mặc dù là chỗ này Vô Căn Chi Thanh Thụ, cũng là từ bắc hải mà đến. Ở ban đầu trên địa bàn, còn lưu có không ít đồng loại thực vật.
Tất cả mọi người đều trong lòng rùng mình, nếu thật bị bọn họ tìm ra chứng cứ tới, vậy coi như hết đường chối cãi rồi.
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
– Nếu chư vị định liệu trước, đều nghĩ chứng cứ chuẩn xác, mời thu thập lấy ra sau đó mọi người lại cùng nghiên cứu và thảo luận. Do đó việc cấp bách cũng không phải bàn Hải Mộc Trấn thuộc sở hữu của ai, mà là chư vị đi tìm chứng cứ. Yên tâm, chỉ cần có sung túc căn cứ chính xác có người nói rõ, chúng ta tuyệt sẽ không chống chế.
Mộc Hữu Vân trong mắt sáng ngời, lập tức hiểu Lý Vân Tiêu ý tứ, vuốt râu mà cười, nói:
– Đúng là như vậy chư vị chỉ cần có thể xuất ra hữu lực căn cứ chính xác cư tới, chúng ta tuyệt không chống chế. Chuyện hôm nay quyết định như thế đi, chư vị hải tộc bằng hữu nếu là muốn lưu thêm mấy người, tại hạ nhất định thịnh tình khoản đãi.
Lần này mọi người cũng đều hiểu được, Lý Vân Tiêu đây là kế hoãn binh, trước tiên đem sự tình kéo dài. Chỉ cần ngươi bây giờ không xuất ra chứng cứ, nóicái lông a? Chờ chứng cứ làm cho đều lúc, tuyệt thế ất mộc từ lâu ngang trời xuất thế, với hải tộc các ngươi không có bất cứ quan hệ gì rồi.
Coi như là người hải tộc có thể đoạt ở trước ất mộc xuất thế sưu tập đủ chứng cứ, vậy cũng phải để chúng ta tín phục mới được, đến lúc đó lại cùng với các ngươi biện luận một mười ngày nửa tháng, kéo dài tới tất cả lợi ích phân phối hoàn tất, đến lúc đó Hải Mộc Trấn cũng không có nhiều giá trị, chỗ này hải tộc phỏng chừng cũng sẽ không muốn.
Vì vậy tất cả mọi người đều là kêu to lên:
– Đúng vậy, thiên hạ vạn sự vạn vật trốn không thoát một chữ “Lý”, chỉ có các ngươi xuất ra sung túc chứng cứ, chúng ta nhất định sẽ không chống chế.
– Nhanh đi tìm chứng cứ đi, đừng ở chỗ này làm lỡ đoàn người.
Người của Hải tộc đều là sửng sốt, Nhuận Vũ phẫn nộ quát:
– Đây nhất thời nửa khắc, để chúng ta đi đâu tìm chứng cứ?
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Hải Mộc Trấn con con này đều nhất thời nửa khắc lấy không ra chứng cứ, xa như vậy cổ khai thiên tích địa việc, ngươi để ta nhất thời nửa khắc đi nơi nào lấy ra chứng cứ.
Người của Hải tộc thoáng cái toàn bộ ngạc nhiên đứng lên, nhất thời á khẩu không trả lời được.
– Hoang đường đến cực điểm, ấu trĩ đến cực điểm!
Lôi Hổ Hỏa Báo trầm giọng vừa quát, lộ ra vẻ dữ tợn:
– Nếu muốn không làm lỡ thời gian, đã vội vàng đem Đô Thiên Tỏa Nguyên Đại Trận giải ra, bằng vào bản lãnh của mình đoạt vật!
Sắc mặt của Trần Phong Viễn phát lạnh, tranh phong tương đối nói:
– Thế nào, tự biết vô lý, hiện tại muốn minh đoạt sao?
– Hắc hắc, minh đoạt cái gì, không nên nói được khó nghe như vậy!
Trên mặt của Lôi Hổ Hỏa Báo xích thanh song sắc chớp động liên tục, cười to nói:
– Một đám người ấu trĩ, tu luyện lâu như vậy, vẫn không rõ cái gì là lý sao? Nắm tay chính là lý, quả đấm của người nào lớn thì thuộc về người đó, đây là muôn đời không đổi cách, lúc nào biến thành mồm mép lợi hại chính là sửa lại?
Hắn mắt lộ ra hung quang, hướng phía mọi người trợn trừng hai mắt, hung hăng nói:
– Ai lại cùng với ta giảng đạo lý chó má gì vậy, ta sẽ cùng hắn giảng quyền đầu.
Tất cả mọi người đều là sắc mặt đại biến, lộ ra vẻ giận dữ.
Trần Phong Viễn quát dẹp đường:
– Lão cẩu, chẳng lẽ chúng ta biết sợ ngươi muốn đánh, vậy cứ ra tay đi!
Lôi Hổ Hỏa Báo cười hắc hắc, âm lãnh nói:
– Nếu Phong Viễn tiên sinh có chí khí như vậy, không bằng liền do ta ngươi đại biểu lưỡng tộc đánh một trận, người thắng lưu lại, người thua cút đi, ý của ngươi thế nào?
Trần Phong Viễn biến sắc, tâm trạng nổi giận không ngớt, biết lấy chính mình tuyệt đối khó chiến thắng đối phương, vẻ mặt âm trầm không nói.
– Không được không được, như vậy không tốt.
Lý Vân Tiêu liều mạng lắc đầu, tiện tay chỉ một cái Nhuận Vũ, nói:
– Hãy để cho ta và hắn lại đánh một trận đi, người thắng lưu lại, người thua cút đi.
Nhuận Vũ sắc mặt đại biến, cả giận nói:
– Ta không đồng ý, dựa vào cái gì là ngươi cùng ta?
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Như vậy dựa vào cái gì là Lôi Hổ Hỏa Báo và Phong Viễn tiên sinh? Không bằng để mọi người tới phát biểu ý tứ, ủng hộ ta và ngươi đánh một trận nhấc tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.