Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 203: Linh quả (1)




Sơn Dương Hồ Tử trợn mắt nói:
– Đã giảm nhiều rồi, ngươi đây là muốn ta tan xương nát thịt bán cho ngươi a! Nếu không phải cần tiền gấp, ngươi cho rằng 1 vạn trung phẩm nguyên thạch có thể mua một viên trứng yêu thú cấp hai sao? Hơn nữa là trứng Độc Dứu cường hãn nhất? Nằm mơ đi!
Sơn Dương Hồ Tử thở dài nói:
– Ai, nói thật. Cái trứng này chúng ta đã thiệt vốn liếng, không thể bớt nữa, kỳ thực chủ yếu cũng là vì hấp dẫn nhân khí. Mọi người không ngại đến trong cửa hàng nhìn, coi có thứ cần hay không.
Trong đám người không có ai động, hiển nhiên hắn nói những vật khác một chút hứng thú cũng không có, tất cả đều nhìn chằm chằm trứng yêu thú, mặc dù mình mua không nổi, chí ít cũng có thể nhìn a.
Sắc mặt người võ giả kia hiện ra không muốn cùng thịt đau, hắn cùng mấy người còn lại liếc mắt nhìn nhau, lập tức lui ra một chút, thấp giọng thương lượng. Người còn lại cũng nghị luận sôi nổi, nhìn xem trò vui.
Rất nhanh, người võ giả kia lại chen vào, tựa hồ hạ quyết tâm nói:
– Ông chủ, trứng này ta mua! Thế nhưng trong này đến cùng có phải là Liệt Phong Độc Dứu cấp hai hay không, ngươi phải cho chúng ta một chứng minh, bằng không mua về không phải Độc Dứu hoặc là trứng chết, vậy chúng ta liền mất hết vốn liếng.
Sơn Dương Hồ Tử chỉ vào mấy cái nhãn hiệu bên cạnh nói:
– Trợn to con mắt của ngươi nhìn rõ ràng, đây chính là Vạn Bảo lâu ban phát nhãn hiệu bảy ngày không có lý do trả hàng, còn có nhãn hiệu bảo đảm thương phẩm tín dụng, nếu chúng ta dám bán hàng giả, không muốn sống sao!
Vạn Bảo Lâu có thể nói quy củ như sắt, nếu có người dám công nhiên trái với quy định, coi như là hoàng thân quốc thích của Hỏa Ô Đế Quốc, cũng trừng trị không tha, vì vậy không người dám ở dưới Vạn Bảo Lâu giám sát giở trò bịp bợm.
Người võ giả kia mới từ trong giới chỉ móc ra một túi đựng đồ, đang chuẩn bị ném qua.
Âm thanh của Cổ Vinh đột nhiên nói:
– Này mặc dù là một quả trứng yêu thú thật, cũng là trứng Liệt Phong Độc Dứu cấp hai, nhưng sinh cơ càng ngày càng yếu, sợ là không qua một tháng sẽ thành một viên chết trứng.
Sơn Dương Hồ Tử mặt mày hớn hở đang muốn tiếp nhận túi chứa đồ, lại thấy đối phương đột nhiên sững sờ, lập tức cầm lấy túi chứa đồ thu về.
Người võ giả kia đột nhiên đem túi chứa đồ thu hồi trong lòng, cẩn thận che chở, trợn to tròng mắt lớn tiếng quát:
– Cái gì? Một quả trứng sắp chết?
Trong mắt Sơn Dương Hồ Tử loé ra một tia kinh hoảng, khuôn mặt lập tức hiện ra vẻ giận dữ, ánh mắt ở trong đám người đảo qua, quát to:
– Ai? Là ai nói bậy? Đứng ra cho lão tử!
Bạch!
Ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người Cổ Vinh, hắn cười lạnh, hướng về trước đi mấy bước, xem thường nhìn quả trứng màu này, cười lạnh nói:
– Ta nói! Có bản lĩnh ngươi ở trước mặt mọi người đem quả trứng này từ bên bồn chứa thủy tinh lấy ra, mặt trên tất nhiên bắt đầu hiện lên lục ban, vì lẽ đó ngươi mới phí hết tâm tư lấy bồn chứa thủy tinh, làm ra vẻ năm màu che đậy mọi người.
Sơn Dương Hồ Tử biến sắc, hơi hơi trắng bệch. Cổ Vinh nói hoàn toàn chính xác, trong tay hắn chảy ra mồ hôi lạnh, cả giận nói:
– Không hiểu liền cút cho ta, lại quấy rối nói bậy, đừng trách ta không khách khí!
– Hừ!
Nguyên bản nội tâm của Cổ Vinh cũng không chắc chắn, là Lý Vân Tiêu truyền âm để hắn nói như thế, bây giờ nhìn vẻ mặt tên lão bản kia, tự nhiên biết chính xác không thể nghi ngờ, hắn đột nhiên lật bàn tay một cái, một viên huy chương Thuật Luyện Sư cấp hai xuất hiện ở trong lòng bàn tay, cười lạnh nói:
– Ta chính là Thuật Luyện Sư cấp hai, chẳng lẽ ngươi hoài nghi thực lực cùng tín dự của ta?
– Cái gì? Dĩ nhiên là Thuật Luyện Sư cấp hai!
– Oa, Thuật Luyện Sư cấp hai thật trẻ tuổi a, chẳng trách chuyên nghiệp như vậy, liếc mắt là đã nhìn ra có vấn đề!
– Hừ, ta đã nói rồi, trứng yêu thú vạn kim khó cầu, làm sao có khả năng tùy tiện bày bán, may mà ta không bị lừa!
– Thiết, ngươi là không có tiền đi, mới vừa rồi còn nói muốn bán nhà bán lão bà mua.
Sơn Dương Hồ Tử choáng tại chỗ, nhìn huy chương Thuật Luyện Sư cấp hai hàng thật đúng giá kia, mồ hôi lạnh từ trên người lăn xuống. Người võ giả kia càng là trong tay lóe lên, thu hồi túi chứa đồ cất nguyên thạch, phẫn nộ quát:
– Ngươi quá xấu bụng! Đây chính là huynh đệ chúng ta nhiều năm qua liều sống liều chết tích trữ, suýt chút nữa bị tên khốn ngươi lấy sạch!
Sơn Dương Hồ Tử bị tiếng nói của hắn chấn động nhảy một cái, vội vàng run cầm cập nói:
– Ta, ta, ta cũng không biết là trứng sắp chết a.
Hắn nhìn chung quanh tất cả đều là âm thanh khiển trách, chỉ chỉ chỏ chỏ, vội vàng đẩy mở mọi người nói:
– Đều đi ra đi ra, không bán, không bán!
– Thiết!
Mọi người đều biểu hiện khinh bỉ, rất nhanh giải tán.
Người võ giả kia hướng Cổ Vinh nói thiên ân vạn tạ, Cổ Vinh một mặt chính khí nói:
– Không có chuyện gì, chọc thủng tên lừa đảo, giữ gìn chính nghĩa, chính là việc mà Thuật Luyện Sư chúng ta nên làm.
– Cổ Vinh đại sư, ngươi quá giỏi a!
Mộng Bạch một mặt khâm phục nói:
– Mau nói cho ta biết, ngươi là làm sao thấy được.
Trên mặt Cổ Vinh lộ ra vẻ đắc ý, hừ nói:
– Chút lòng thành.
Tên Sơn Dương Hồ Tử kia cúi đầu, vội vàng thu đồ vật, ngày thứ nhất liền bị người vạch trần, Vạn Bảo Thương Hội lần này là không ở lại được. Cổ Vinh thân là Thuật Luyện Sư cấp hai, hắn cũng không dám đắc tội, không thể làm gì khác hơn là tự nhận xui xẻo.
– Ông chủ, trứng Độc Dứu này còn bán không?
Sơn Dương Hồ Tử sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn Lý Vân Tiêu vài lần, cau mày nói:
– Ngươi biết đây là một quả trứng sắp chết, còn muốn mua?
Lý Vân Tiêu cười ha ha nói:
– Mỗi người có như cầu riêng, ta đang cần một quả trứng như vậy.
– A? Còn có chuyện như vậy?
Sơn Dương Hồ Tử sững sờ, lập tức mừng lớn nói:
– Bán, bán! Ha ha, như vậy đi, mặc dù là sắp chết, nhưng ít ra hiện tại không chết, làm sao cũng phải năm ngàn trung phẩm nguyên thạch mới được.
– Năm ngàn trung phẩm? Không được, hạ phẩm!
– Cái gì?
Sơn Dương Hồ Tử kêu quái dị nói:
– Hạ phẩm? Mới bằng năm mươi trung phẩm, ngươi quá hắc a?
– Ta hắc? Vậy ngươi liền giữ lại một tháng sau luộc ăn đi.
– Đừng, đừng đi a! Như vậy đi, một ngàn trung phẩm, không, không năm trăm, hai trăm, đừng đi a!
– Một trăm trung phẩm nguyên thạch, bán hay là không bán?
– Ngạch, được rồi, coi như ta xui xẻo. Thực sự là mất hết vốn gốc a!
Sơn Dương Hồ Tử cân nhắc vài giây, liền trực tiếp đồng ý. Dù sao trứng yêu thú này thời gian vừa hết, liền thật chỉ có tự mình ăn. Coi như lại đi lừa gạt, nhưng người có thể mua được trứng yêu thú, mình cũng không có nhiều mệnh đi lừa gạt như vậy a!
Lý Vân Tiêu thoải mái trả tiền, liền đem trứng yêu thú kia thu vào giới chỉ, đối với mấy người cười nói:
– Đi thôi.
Cổ Vinh cũng vui cười hớn hở.
– Vâng, Vân thiếu. Đi thôi Mộng Bạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.