Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1926: Khí quy nhất kiếm




Đây cũng là nguyên nhân sau khi Nghiễm Hiền biết được Nghiễm Nguyên luyện hóa Như Thị Ngã Văn, dị thường khẩn trương và bất an.
– Hay cho một món đồ chơi nhỏ của nông dân. Bổn cung chưa từng thấy qua siêu phẩm huyền khí, hôm nay có may mắn lãnh giáo một chút sự lợi hại của nó.
Trong mắt Linh Tâm lóe ra thần sắc phức tạp.
Ở sau khi lời nói vừa dứt, khí tức trên người nàng đã bắt đầu không ngừng kéo lên, tuy rằng rất chậm, lại cực kỳ ổn định.
Đồng thời tay trái của nàng đặt ở trên đầu tóc mai, ngón tay như bạch ngọc gỡ xuống một cái kim trâm, đính vào ở giữa ngón tay.
Trên cây trâm một đạo lưu quang hiện lên, trên mũi châm hơi sáng lên quang mang, hình như một điểm ngọn lửa màu vàng đang nhảy nhót thiêu đốt.
– Các ngươi tất cả lui ra.
Hai mắt của Linh Tâm một khắc cũng không có rời khỏi Giới Thần Bi.
Rất nhiều hải tộc cường giả đều là sửng sốt, sau đó toàn bộ lộ ra thần sắc bất mãn, hiển nhiên không muốn lùi bước. Nhưng Linh Tâm nói bọn họ cũng không dám phản kháng, ai nấy lặng lẽ không nói.
Xa xa đám hộ vệ đã biết Lý Vân Tiêu lợi hại, đều lộ ra vẻ lạnh lẽo và trào phúng.
Nghiễm Thuận trầm giọng nói:
– Tất cả lui ra!
Ở dưới mệnh lệnh của hắn, mọi người mới phải tách ra vài trăm thước, ở phía xa làm thành vòng lớn, để phòng ngừa Lý Vân Tiêu đào tẩu.
Nghiễm Thuận nhìn Linh Tâm bộ dáng thận trọng, nội tâm ngưng trọng dị thường.
Hơn nữa hắn cũng biết ở đây đại quân những cường giả này, hoàn toàn đều là cấp bậc pháo hôi, trừ phi là cao giai Vũ Đế thất tinh trở lên, vẫn là còn có thể kháng trụ vài cái, nhưng là phí công vô ích.
Bây giờ hết thảy đều đặt ở trên người Linh Tâm, Nghiễm Thuận không cảm thấy hai tay chảy ra mồ hôi.
Hắn chẳng biết tại sao, vốn cho là kế hoạch vạn vô nhất thất, lúc này lại đối với thực lực của Linh Tâm có chút dao động đứng lên.
Tân Thần thần sắc ngưng trọng nhỏ giọng nói:
– Bà cô này dĩ nhiên là cửu tinh trung cấp tồn tại.
Lý Vân Tiêu cảm giác được Tân Thần và ác linh khẩn trương cảm giác áp bách, truyền âm nói:
– Không cần hoảng, ba người chúng ta liên thủ, tất thắng không thể nghi ngờ.
Hắn vung tay lên, lần thứ hai đem Hồ Lô Tiểu Kim Cương cũng phóng ra. Chống lại loại cao thủ này, tuy rằng phái không hơn trọng dụng tràng, nhưng ít ra là một tấm chắn kiên cường.
Trong mắt Linh Tâm lóe ra kim quang, nhìn chằm chằm Hồ Lô Tiểu Kim Cương nhìn ra ngoài một hồi, thở dài nói:
– Thảo nào có thể đỡ kiếm của ta, đúng là tài liệu quý trọng như vậy chế thành, còn có Ký Ức Nguyên Kim có thể tự hành khôi phục. Khôi lỗi như thế, trong thiên hạ cũng chỉ một con này rồi.
– Ta thu hồi trước đó lời nói ngươi là ếch ngồi đáy giếng, nhưng Thủy Tiên chính là hải tộc công chúa, tuyệt đối không thể nào cùng ngươi ở chung với nhau. Hôm nay, ta liền muốn chặt đứt một luồng mộng tưởng này của ngươi.
Trong tay Linh Tâm kim kiếm vẽ ra, cả người lấn thân mà lên, bốn phía không ngừng phiêu tán kim quang, giống hệt thần chi.
Lý Vân Tiêu lười cùng với nàng giải thích, thoáng cái hóa ra Pháp Tướng kim thân, sáu cái cánh tay toàn bộ triển khai, đều cầm binh khí bất đồng, quang mang xán lạn.
Trong đó trên một cánh tay kéo một cái hộp kiếm, ngân quang chớp động, đột nhiên mở ra.
Hai mươi bốn thanh Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm hóa thành ngân mang, phá không chém tới.
Linh Tâm cũng là trong lòng khiếp sợ không thôi, Lý Vân Tiêu này lai lịch tuyệt sẽ không giản đơn, chỉ sợ cũng là đệ tử của siêu phẩm môn phái trên đại lục. Nàng tuy rằng không sợ hãi, nhưng cũng không muốn chọc phiền toái nhiều.
Trong tay kim kiếm trực tiếp bổ đi ra ngoài, một đạo kim quang ở trước người xẹt qua.
– Phanh!
Kim quang một chút kéo dài mấy trượng, đem Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm đều đánh xơ xác.
Hai mươi bốn thanh Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm bay lên trời cao, phát sinh khắp bầu trời tiếng khí minh “Ong ong”, tán mà không loạn, trực tiếp lăng không kết trận
Một biển kiếm ý tản ra.
Một bộ kiếm đồ màu bạc trên không trung hiện lên.
Linh Tâm lộ ra thần sắc giật mình, ngẩng đầu nhìn lại, trong kiếm đồ kia, phảng phất như có vạn kiếm hội tụ, hạo hãn vô cùng, lăng không đè ép xuống tới.
Trên mặt nàng hiện lên vẻ lạnh lẽo, tay trái kim trâm trên không trung giương lên, chợt hóa ra vạn đạo kim trâm hư ảnh, hướng phía trời cao đâm tới.
– Vèo vèo vù vù…
Không trung truyền đến thanh âm xuyên toa, liên tục bạo hưởng, khiến người một trận ù tai.
Vạn Kiếm Đồ trong sát na bị kim mang đều đâm rách, trong nháy mắt đã bị đánh tan ra, hai mươi bốn thanh kiếm thoáng cái mất đi nhan sắc, hướng về bốn phương tám hướng bay tứ tung đi.
Lý Vân Tiêu tâm thần chấn động, bị cự lực phản phệ, vội vàng hai tay bấm tay niệm thần chú.
Hai mươi bốn thanh kiếm bị oanh mở ra lần thứ hai đã bị khống chế, trên không trung tĩnh lại, ngược lại mũi kiếm hướng xuống dưới, nhiễu thành một vòng, đều bắn vào trêb đại địa.
Lý Vân Tiêu giương lên cái hộp kiếm, mấy đạo quyết ấn đánh vào.
Hai mươi bốn thanh kiếm trong nháy mắt khôi phục hàn quang chớp động, vô cùng kiếm khí nhộn nhạo lên, trên không trung rậm rạp chằng chịt đan vào thành tấm lươi, đem Linh Tâm vây quanh.
– Động thủ!
Hắn quát to một tiếng, đám người Tân Thần bốn đạo thân ảnh chợt động, đều tự thi triển ra tuyệt học, thiên áp địa dũng, không gian đều nghiền nát.
Linh Tâm rốt cục biến sắc, trước mắt hai gã cửu tinh Vũ Đế tuy rằng đều là sơ cấp, nhưng khí tức trên người cũng dị thường cương mãnh, như là hai tòa núi cao ngang trời mà đến.
Mặt khác Hồ Lô Tiểu Kim Cương và Đại Ngạc Ngư, đồng dạng là quái dị không gì sánh được, bốn đạo lực lượng từ bốn cái phương vị đồng thời oanh kích mà đến, phong tỏa toàn bộ không gian hoạt động của nàng.
Mà Lý Vân Tiêu cũng là quyết ấn lại thay đổi, hai mươi bốn thanh kiếm lần thứ hai ở trên trời hóa ra một thanh cự kiếm, trực tiếp lăng không chém xuống, kiếm quang soi sáng ra, rực rỡ gai mắt.
Linh Tâm trong sát na lan tâm huệ chất, linh đài óc tĩnh không một niệm, cả người rơi vào vô ngã cảnh, phất tay đã một kiếm chém ra.
– Thiên hạ thừa vận, khí quy nhất kiếm.
Một đạo kim quang ở trước người ngưng tụ, mở ra kim liên, liên thượng cánh hoa dần mở ra, vô biên kiếm ý chi uẩn mọc lên, hóa thành một đạo kim sắc kiếm phù, lăng không lóe ra.
Đạo kiếm phù kia giống như một phương kết giới, đem bốn người liên thủ công kích chống đối ở bên ngoài.
– Ầm ầm!
Bốn đạo công kích đặt ở trên kiếm phù, đều bị đánh văng ra.
Lý Vân Tiêu vạn kiếm kiếm hình cũng đột nhiên chém tới, trực tiếp phụt ra vạn đạo kiếm quang, hướng về bốn phương tám hướng kích bắn đi.
Xa xa những hộ vệ kia lập tức cảm thấy lực lượng cực mạnh đập vào mặt, cả kinh sắc mặt đại biến, giờ mới hiểu được mình nhỏ bé, không ít người lần thứ hai liên tiếp lui về phía sau, để tránh khỏi bị lan tràn đến đi vào.
Trong đám người sắc mặt của Nghiễm Thuận là khổ sở nhất nhìn, tâm trạng khiếp sợ hoảng loạn càng khó diễn tả được, nếu là Lý Vân Tiêu thắng lợi, lấy thiên tư thông tuệ của hắn, tất nhiên sẽ đem món nợ này tính đến trên đầu mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.