Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1913: Sưu hồn (2)




Hai người vừa thấy, biểu lộ không đồng nhất, Dương Nguyên Thư mặt lộ vẻ hoảng sợ, bản thân hắn chính là Đại Thuật Luyện Sư, sớm đã đoán được mình đang ở nơi nào rồi.
– Đại nhân, ta và ngươi không oán không cừu, kính xin thả ta một mạng.
Hắn vừa nhìn thấy Lý Vân Tiêu liền vội cầu xin tha thứ.
Lý Vân Tiêu chỉ vào Tân Thần, nói:
– Các ngươi hạ cấm chế trong cơ thể hắn là có mục đích gì?
Sắc mặt Dương Nguyên Thư biến hóa, trong mắt hiện lên một tia do dự, vội hỏi:
– Thân phận ta hèn mọn, cũng không biết việc này.
Trong mắt Tân Thần tuôn ra hàn mang, trên người hiển hiện sát cơ.
Dương Nguyên Thư sợ hãi nói:
– Thật sự, ta thật sự không biết ah, hai vị đại nhân bỏ qua cho ta đi.
Lý Vân Tiêu tâm niệm vừa động, Cố Nguyệt Sinh chợt xuất hiện ở trước mặt, lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Sau đó hắn vội vàng hành lễ với Lý Vân Tiêu, nói:
– Vân Tiêu đại nhân gọi ta đến chuyện gì?
Lý Vân Tiêu nói:
– Ngươi có nhận ra người này không?
Cố Nguyệt Sinh và Dương Nguyên Thư vừa thấy nhau, hai người đều lắp bắp kinh hãi, trực tiếp gọi ra tên đối phương
Thần sắc trên mặt Dương Nguyên Thư âm tình bất định, lạnh lùng nói:
– Thì ra là Nguyệt Sinh sư đệ, ta và sư tôn còn tưởng rằng ngươi đã sớm chết rồi đấy.
Trên mặt Cố Nguyệt Sinh như phủ sương lạnh, cũng lạnh lùng nói:
– Cho dù chết rồi, sư tôn sẽ để ý sao? Hắn truyện cho ta những bí pháp chi thuật kia, không phải là để cho ta từng bước một đi về hướng tử vong sao?
Dương Nguyên Thư quát lạnh nói:
– Câm miệng, sư tôn truyền cho ngươi vô thượng thuật đao, ngươi cũng không biết cảm ơn, ngược lại còn ngang ngược chỉ trích, thật không bằng súc sinh.
Cố Nguyệt Sinh không để ý tới hắn, mà nói với Lý Vân Tiêu:
– Vân Tiêu đại nhân, người này là một trong các đệ tử tâm phúc nhất của Khâu Mục Kiệt. Đệ tử Khâu Mục Kiệt có hơn hai mươi người, nhưng phần lớn đều giống như ta, nửa làm đệ tử, nửa làm vật thí nghiệm. Chỉ có Dương Nguyên Thư này cùng với một người khác, mới chính là đệ tử đích truyền y bát mà Khâu Mục Kiệt nhận định.
– Ha ha, buồn cười.
Sắc mặt Dương Nguyên Thư tái nhợt, trợn mắt mắng:
– Chính ngươi thiên tư ngu dốt, không muốn phát triển, không học được gì ngược lại còn trách sư tôn sao?
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
– Ah? Nói như vậy ngươi học được không ít bản lĩnh rồi sao? Ta liền tìm kiếm hồn phách của ngươi, xem thử Khâu Mục Kiệt đến cùng dạy ngươi những thứ gì?
Hắn vẻ mặt lạnh như băng, giơ tay lên phải bắt tới.
” ”
Dương Nguyên Thư sợ tới mức toàn thân run rẩy, kinh sợ nói:
– Ngươi, ngươi lại cuồng vọng tự đại như thế, dám sưu hồn phách một gã Đại Thuật Luyện Sư, chẳng lẽ không sợ hồn lực ta cắn trả tại ngươi, đồng quy vu tận sao?
– Haha, ha ha, hồn lực cắn trả ta, đồng quy vu tận?
Lý Vân Tiêu giễu cợt không thôi, nói:
– Ngươi thật coi mình là một nhân vật rồi.
Bàn tay hắn đánh ra, không trung lập tức ngưng ra một cái thủ ấn cự đại, vỗ mãnhuống.
“Phanh”
Dương Nguyên Thư ở trong Giới Thần Bi căn bản không cách nào tránh né, trực tiếp chấn ra một búng máu, thân thể lại như bị đinh ghim trên trời cao, hoàn toàn không cách nào nhúc nhích nửa phần.
Kình lực không ngừng xé nát nhục thể của hắn, thống khổ liên tục kêu thảm thiết và cầu xin tha thứ.
Đồng tử Lý Vân Tiêu co rụt lại, hai tay bấm niệm pháp quyết, mở mồm ra, nhổ ra một cái âm phù.
“Ông”
Toàn bộ trời cao đều chấn động, âm phù này như phong bạo cuốn tới ra, đánh lên trên người Dương Nguyên Thư, trực tiếp chấn vỡ màng nhĩ của hắn, nhảy vào linh đài thức hải, phá hủy ý chí của hắn.
Cố Nguyệt Sinh thấy mà toàn thân sợ hãi, âm phù kia tuy rằng không phải công kích hắn, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được hủy diệt chi ý vô biên trong đó, coi như là Thuật Luyện Sư cửu giai cũng hoàn toàn không cách nào ngăn cản.
Cái âm tiết kia đúng là Long ngữ, bởi vì kết cấu thân thể Nhân loại rất khác với Long tộc, chỉ có Long thân cực lớn mới có thể phát ra Long âm, nhưng Lý Vân Tiêu lại mượn nhờ quyết ấn chi lực, bắt chước được một chữ Long ngữ.
Hơn nữa Long ngữ cũng không phải mấu chốt, mấu chốt nhất chính là Long tức chi lực của Thủy Long trong cơ thể hắn, đây mới là lực lượng chính thức phá vỡ linh đài thức hải Dương Nguyên Thư dễ như trở bàn tay.
Trong mắt Lý Vân Tiêu lóe ra hàn mang, sau khi nhổ ra một chữ, Dương Nguyên Thư lập tức bảy lỗ chảy máu, dần dần trôi mất sinh cơ.
Trong mắt của hắn một mảnh lạnh như băng, không có chút ý thương cảm nào cả.
Thần thức chi lực cường đại từ trong hai mắt bắn ra, điên cuồng tuôn vào linh đài thức hải Dương Nguyên Thư, tiến hành điều tra triệt để đối với hồn phách của hắn.
Gương mặt Dương Nguyên Thư từ ngốc trệ lập tức trở nên vặn vẹo, trong miệng phát ra thanh âm “YAA. A. A.. Nha” trầm thấp, lộ ra thống khổ dị thường.
Thần thức Lý Vân Tiêu cướp lấy lấy trí nhớ đối phương không chút kiêng nể, hai hàng lông mày rất nhanh nhíu lại, hơn nữa thần sắc càng ngày càng ngưng trọng.
Sau khi âm thanh Long ngâm phá hủy ý chí đối phương thì toàn bộ quá trình không gặp phải bất luận chống cự nào cả, rất nhanh đã đọc được toàn bộ trí nhớ của Dương Nguyên Thư.
Thần thức lập tức thu trở về, gương mặt Dương Nguyên Thư trở nên triệt để ngốc trệ, dần dần chết đi.
Sau đó “Phanh” một tiếng nổ bung, hóa thành bột mịn.
Trong mắt Lý Vân Tiêu chớp động hàn quang, ngưng trọng dị thường, lầm bầm lầu bầu hừ lạnh nói:
– Đủ tà ác ah, năm đó mọi người Hóa Thần Hải vây giết ngươi, ta còn lơ đễnh. Hiện giờ xem ra, ngươi quả nhiên là dù có chết cũng chưa hết tội.
Cố Nguyệt Sinh cẩn thận từng li từng tí đứng ở một bên, khẩn trương nhìn xem, không dám lên tiếng.
Lý Vân Tiêu vung tay lên, truyền tống hắn đi, sau đó lăng không một trảo, một cái chùy gỗ trực tiếp xuất hiện trong tay.
Chùy tử không ngừng hóa thành Long hình, không an phận run rẩy lên, muốn phá vỡ lòng bàn tay của hắn thoát đi, lại bị kình lực khóa lấy càng ngày càng chặt.
Năm ngón tay Lý Vân Tiêu thành trảo, trực tiếp chộp khiến nó không thể phản kháng, hóa thành chùy tử không động đậy được nữa.
Hắn cẩn thận quan sát cái chùy tử này, không phải vàng không phải ngọc, không biết do vật gì chế tạo thành, tản ra Long tức chi lực rất mạnh.
– Long chi bí bảo?
Lý Vân Tiêu không khỏi nhíu mày, cái chùy tử này như một cây long cốt, nhưng khí tức ẩn chứa trong đó so với Long bí bình thường cường đại hơn quá nhiều.
– Vật ấy đã có thể áp chế Long tộc chi lực, vậy ta liền dùng nó để đối phó Nghiễm Hiền không biết có thể thành công không nữa?
Hắn cầm Hám Long Chùy trong tay vuốt vuốt một hồi, cảm thấy đối với mình thứ này cũng không có ý nghĩa quá lớn, lúc này mới lắc mình một cái rời khỏi Giới Thần Bi, trở lại trên chiến hạm.
Giờ phút này chiến hạm toàn thân màu vàng, Diệp Phàm đang không ngừng oanh kích thông đạo, dựa vào cảm ứng cảm ứng được điểm tọa độ không gian kia, thành lập liên hệ với nhau, dùng chiến hạm đánh ra một con đường
“Ầm ầm long”
Trong bóng tối vô biên truyền đến thanh âm ù ù, không ngừng chấn về phía xa xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.