Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1897: Thanh tâm chú (1)




Tên kim giáp thủ hộ trước kia cau mày nói:
– Là hắn? Hừ, mặc dù thân là ti trưởng, cũng không thể không quy không củ như vậy được.
Tên thủ vệ kia cười nói:
– Ah? Nếu ngươi đã cho rằng như vậy, vậy thì xin mời, đuổi vào đi thôi.
Hắn làm ra thủ thể mời, vẻ mặt vui vẻ nhìn qua đối phương.
“Hừ”
Tên thủ vệ kia hừ lạnh một tiếng, liền thu hồi chiến thương, tiếp tục đứng trước cửa nhắm mắt lại, không để ý tới sự mỉa mai của đồng bạn.
Viên Cao Hàn nhảy vào trong đại điện, vẫn là thuấn di một cái liền biến mất tại chỗ.
Trong đại điện vắng vẻ sừng sững lấy một cột đá, trên đó khắc đầy các loại phù điêu và hoa văn, còn có đại lượng văn tự ở trên cột, có không ít người cẩn thận quan sát lấy.
Viên Cao Hàn như gió mat, xuất hiện trong nháy mắt đã biến mất mà đi, lưu lại một vòng tinh thần ba động nhộn nhạo trong đại điện, khiến cho mọi người đều nhao nhao nhíu mày và bất mãn.
Sau một khắc, hắn trực tiếp xuất hiện ở tầng cao nhất kiến trúc, đó là một không gian như mộng như huyễn, trên đó hiện ra thông đạo bất đồng, lập loè bất định.
Viên Cao Hàn đánh ra một đạo ấn quyết, bay vào trên vòm trời không gian kia
Một lối đi hiện ra, hắn hóa thành một đạo quang mang lập tức nhảy vào trong đó.
Bên trong là một tòa đại điện đen kịt, theo hắn rơi xuống, toàn bộ đại điện đột nhiên dâng lên hỏa diễm, chiếu rọi một mảnh sáng ngời.
Trong đại điện không có vật gì, chỉ là chính giữa có một cái bệ đá, trên đó nghiêng dựng thẳng một bản sách kim loại cực lớn, không biết do chất liệu gì tạo thành
Viên Cao Hàn đi vài bước đã tới trước thạch thai, vươn tay ra vuốt ve lấy mặt sách, trên trang sách vốn bình tĩnh không có gì lạ lại bắt đầu hiện ra từng đạo kim quang.
Hắn trực tiếp mở sách ra, một chùm tia sáng vọt lên, khuếch tán ở trên không đại điện, dần hiện ra một mảnh văn tự.
– Y, Mông, A, Da, Thất, La, Lăng, Đà, Bà...
Ánh mắt Viên Cao Hàn chuyển động, bắt đầu niệm theo từng phiến văn tự kia.
Từng lời phát ra âm tiết cổ quái nổ bung trên đại điện rất nhỏ, hóa ra một cổ lực lượng theo gió mà tán.
Cùng một thời gian, trong Giới Thần Bi
Dưới kiếm tâm, Xa Vưu dần dần hóa Long, khí tưc hung mãnh vô biên liên tiếp kéo lên, muốn căng ra toàn bộ Kiếm Chi Thế Giới.
Hai cổ lực lượng dần dần giằng co với nhau, trong mắt Xa Vưu một mảnh hung quang, càng ngày càng táo bạo, gắt gao nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, định làm ra một kích liều chết
Lý Vân Tiêu thần thái đạm mạc, nhưng sâu trong mắt lại vô cùng phức tạp.
Một kiếm này nếu chém xuống, rất có khả năng sẽ diệt sát Yêu Long, nhưng nếu không chém, để hắn rời khỏi giới này thì bản thể của mình tất nhiên sẽ bị hắn miểu sát ngay.
Loại xoắn xuýt này khiến kiếm tâm của hắn sinh ra do dự, Kiếm Chi Thế Giới chợt lộ ra chút sơ hở.
Đồng tử Xa Vưu đột nhiên mở ra, biến hóa của kiếm tâm đã bị hắn nhạy cảm nhận ra, trong lòng cuồng hỉ, đang lúc muốn ra chiêu thì đột nhiên một đạo âm phù cổ quái trực tiếp vang lên trong đầu.
– Y, Mông, A, Da, Thất, La...
Những câu chữ tối nghĩa khó hiểu kia vang lên, cũng không có bất kỳ hiệu quả công kích âm ba nào cả, nhưng chữ chữ lại như châu ngọc, xuyên thẳng vào linh hồn.
Sắc mặt Xa Vưu đại biến, đột nhiên quay đầu đi, nhìn Viên Cao Hàn cách đó không xa, đang xếp bằng ở trên không trung, hai tay bấm niệm pháp quyết, không ngừng phun ra chân ngôn.
Một đạo kim sắc quang mang hiển hiện trên người Viên Cao Hàn, khiến cả người hắn đều được bao dưới một tầng ánh sáng.
Toàn thân Xa Vưu run lên, một cổ áp lực khó nói nên lời dâng lên trong lòng, chỉ cảm thấy trong đầu vô số đoạn ngắn trí nhớ và các loại cách nghĩ đang không ngừng bị cọ rửa, khiến hắn khó chịu vạn phần.
– Im miệng, đừng niệm nữa!
Xa Vưu hét lớn một tiếng, trong hai tròng mắt tuôn ra hung quang.
Đạo đạo châu ngọc chi từ kia vang lên trong đầu, hắn căn bản không hiểu gì cả, chỉ cảm thấy một hồi tâm phiền ý loạn, trong ý thức rất nhiều ý niệm quay cuồng thoáng hiện, ý chí của mình bắt đầu biến mất.
Trong lòng Lý Vân Tiêu chấn động, đột nhiên đại hỉ nói:
– Vô danh Thanh Tâm Chú trong truyền thuyết, phiến chú pháp này quả nhiên ở bên trong Thánh Vực.
Hắn mừng rỡ như điên, trạng thái của Xa Vưu giờ phút này chỉ có phiến chú quyết này chính là pháp môn giải quyết tốt nhất thôi.
– Câm miệng lại cho ta, đừng niệm nữa.
Gương mặt Xa Vưu trở nên vặn vẹo, chỉ cảm thấy như ngàn vạn con kiến đang cắn xé linh hồn vậy, khiến hắn khó chịuvà nổi giận cực độ, cả người không còn chú ý đến phá giới thông đạo, cũng không để ý đến kiếm tâm của Lý Vân Tiêu đang treo cao nữa, hét lớn một tiếng liền phóng tới Viên Cao Hàn
Long uy chấn thiên, người còn chưa đến, liền có Long khí vô thượng đánh úp lại, trực tiếp chấn khiến sắc mặt Viên Cao Hàn trắng bệch, vẫn đau khổ chèo chống niệm lấy chú ngữ dưới Long khí.
Tâm niệm Lý Vân Tiêu vừa động, Viên Cao Hàn ở xa xa đã được thuấn di đến phía sau hắn, khiến Xa Vưu bị vồ ếch hụt.
Thần sắc trong mắt Viên Cao Hàn buông lỏng, nhắm hai mắt lại, bắt đầu càng thêm tĩnh tâm tụng niệm lấy.
– Đáng chết ah!
Xa Vưu nổi giận lao đến, cả người trực tiếp hóa thành Long hình trên không trung, phá tan trở ngại của Kiếm Chi Thế Giới, muốn hủy thiên diệt địa
Ánh mắt Lý Vân Tiêu lộ ra một tia lạnh lùng, tâm niệm vừa động, Kiếm Chi Thế Giới đầy trời kia đã hóa thành một phương lồng giam, không ngừng từ bốn phương tám hướng ngưng tụ đến, như Vạn Kiếm tụ tập xuống bao lấy Xa Vưu vậy.
“Ầm ầm”
Long hình vẫn mạnh mẽ đâm tới trong kiếm trận, lập tức nghiền nát kiếm ảnh đầy trời, xuyên thẳng qua trong trời đất, hướng Lý Vân Tiêu mà đến.
Xa Vưu hiện giờ đã bị vô danh Thanh Tâm Chú kia kích thích nổi giận rồi, một lòng chỉ muốn diệt sát Viên Cao Hàn.
Khóe miệng Lý Vân Tiêu hiện ra vẻ tươi cười, phá giới thông đạo kia đang chậm rãi biến mất trên bầu trời, chỉ cần Yêu Long không đi thì hắn có đầy đủ thời gian và tinh lực để chơi với đối phương,
Hắn phất tay một cái, kiếm khí khắp trời trực tiếp tiêu tán, hai đồng tử lập tức hóa thành Huyết Nguyệt.
– Nguyệt Dương.
Toàn bộ Thiên Địa biến đổi, Xa Vưu trực tiếp bị nhốt nhập vào không gian Đồng Thuật đen kịt vô tận.
Thân thể Xa Vưu chợt ngừng lại, trực tiếp hóa ra hình người, trong hai tròng mắt bạo xuất ra đạo đạo hung quang.
Không có người nào hiểu rõ chiêu thức của Lý Vân Tiêu hơn hắn, một khi bị Nguyệt Đồng nhiếp lấy, chỉ có đánh vỡ không gian, nếu không mọi thứ đều chỉ là phí công mà thôi.
Trên người của hắn nổi lên từng đạo kim quang, toàn bộ Long thân bành trướng, hai đấm lập tức tăng lớn gấp đôi, như cầm lấy một cặp thiết chùy màu vàng vậy
– Chân Võ Long Quyền.
Hai thiết chùy màu vàng đánh thẳng vào không gian.
“Ầm ầm”
Bầu trời trực tiếp bị đánh ra một đường vết rách, hắn liền nhảy mạnh ra, trực tiếp vọt ra ngoài không gian Đồng Thuật
Tâm Xa Vưu vừa thả lỏng xuống, cả người liền trầm xuống, trở nên vô cùng ngưng trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.