Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1888: Cùng một trận tuyến (2)




Viên Cao Hàn toàn thân chấn động, trong song đồng mạnh mẽ bộc phát ra tinh mang, kinh hãi nói:
– Đây là…
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Cao Hàn huynh không phải muốn xem đánh nhau sao? Thế nào đột nhiên có tinh thần như vậy?
Viên Cao Hàn không để ý Lý Vân Tiêu châm chọc, trong mắt tinh mang dần dần hóa thành hàn khí vô biên:
– Không nên dụ dỗ tính tò mò của ta!
Hai mắt của hắn nhìn chằm chằm vào quan tài trong hình ảnh, không nháy mắt một cái, nhưng hàn khí phát ra quá mức, hai tay nắm xiết thật chặt.
Lý Vân Tiêu nhìn thấu nội tâm hắn ba động, xem ra Viên Cao Hàn đã nhận ra lai lịch của ba cỗ quan tài này.
Đổi lại là hắn, cũng tất nhiên là có biểu tình và thần thái này.
Ảnh tượng tiếp tục buông xuống, ba cỗ quan tài mở ra, bộ dáng ba người Quan Viêm lập tức hiển lộ ra.
– A!
Viên Cao Hàn kinh sợ hét lớn một tiếng, tức giận nói:
– Là ai người này là ai?
Gương mặt của hắn dữ tợn đáng sợ, cả người đang kịch liệt run rẩy, ngay khi ba cổ thi thể bắt đầu thi triển tuyệt học cả đời công kích Lý Vân Tiêu, toàn thân Viên Cao Hàn càng sắc mặt trắng bệch.
Lý Vân Tiêu vung tay lên, đem ảnh tượng xóa đi, khẽ cười nói:
– Cao Hàn huynh, đều lớn tuổi như vậy rồi, chuyện gì chưa từng thấy qua, hà tất phát ra lửa giận lớn như vậy?
Sắc mặt của Viên Cao âm trầm không ngớt, lạnh giọng nói:
– Thánh Vực mộ địa có lực lượng tuyệt mạnh thủ hộ, người thường căn bản không có khả năng lẻn vào.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Luyện thi thuật lợi hại như vậy, tại sao có thể là người thường. Thế giới này, có quá nhiều chuyện ngoài ý muốn chúng ta không nghĩ tới.
Trong mắt Viên Cao Hàn hàn khí không ngừng lóe ra, tựa hồ đang suy tư điều gì.
Hắn mạnh mẽ nghiêng đầu lại, hai tròng mắt hầu như phun ra hỏa diễm nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu, gằn từng chữ nói:
– Ngươi biết hắn là ai vậy, đúng hay không?
Lý Vân Tiêu kinh ngạc nói:
– Cao Hàn huynh vì sao nói ra lời này? Ngươi nghĩ người nọ sẽ tự báo ra sư môn sao?
Viên Cao Hàn lạnh giọng nói:
– Chớ ở trước mặt ta giả bộ ngươi Cổ Phi Dương là ai, ta còn có thể không rõ? Trong thiên hạ tâm kế sâu có thể vượt lên trước ngươi thực sự là rất ít có thể đếm được, ngươi cho ta xem xem ảnh tượng này, mục đích không phải là muốn thông qua bản thể của ta hướng Thánh Vực nhắn nhủ tin tức nào đó sao?
Trên mặt hắn hiện lên sát khí dày đặc hơn, lạnh giọng nói:
– Ta mặc kệ ngươi có mục đích gì, nhưng việc này quá mức trọng đại, người nọ trong hình phải chịu thiên đao vạn quả!
Lý Vân Tiêu cười nhạt nói:
– Việc này ta đích xác có một chút suy đoán và nắm chặt, nhưng không vội xuất thủ. Cho ngươi xem hình ảnh, chỉ là cho ngươi có một tâm lý chuẩn bị mà thôi. Loạn trong giặc ngoài, tứ hải bất bình, thiên hạ sẽ loạn a.
Viên Cao Hàn nói:
– Ta nên làm như thế nào?
Hắn lúc này trong lòng một trận hỗn loạn, có người dám lấy trộm Thánh địa cường giả chi mộ, nhưng lại thuận lợi trộm ra được luyện thành thi khôi, quả thực chính là không thể tưởng tượng nổi, khiến kẻ khác giận sôi
Nếu không có hình ảnh này là Lý Vân Tiêu cho hắn nhìn, hắn nhất định sẽ không tin tưởng đây là thật.
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng phun ra bốn chữ lai, nói:
– Việc gấp chậm làm!
Con ngươi của Viên Cao Hàn đột nhiên co rút, lộ ra vẻ trầm tư, tựa hồ hiểu cái gì.
Lý Vân Tiêu vỗ xuống bờ vai của hắn, nói:
– Thánh Vực nếu là gặp chuyện không may, chính là thiên hạ to lớn bất hạnh, ta cũng không muốn nhìn thấy cục diện này. Nếu là ngươi nguyện ý tin tưởng lời của ta, hãy cùng ta đứng ở cùng một trận tuyến bắt đầu.
Viên Cao Hàn toàn thân đại chấn, nội tâm càng nhấc lên cơn sóng gió động trời.
Cùng với Lý Vân Tiêu cùng một chỗ, hắn đích xác đạt được không ít tin tức cơ mật, nhưng vừa nhìn thấy việc này thực sự quá mức kinh hãi, so với ma chủ xuất thế, Hồng Nguyệt thành chủ ngã xuống, còn muốn khiến cho hắn tức giận lớn hơn.
Hơn nữa nghe Lý Vân Tiêu nói như vậy, tựa hồ nội bộ bản thân Thánh Vực xảy ra đại vấn đề, nếu là như vậy, thiên hạ này tất nhiên đại loạn.
Viên Cao Hàn nhìn Lý Vân Tiêu một cái, nhìn thấy một đôi con ngươi trong suốt như nước.
Hắn không khỏi tâm thần đại chấn.
Trong đầu hiện ra tình cảnh hơn mười năm trước lần đầu tiên ở Hóa Thần Hải nhìn thấy người này, năm đó yêu tộc thiên tài khiêu khích thiên hạ Thuật Luyện Sư, người ứng chiến đều thất bại.
Đó là người trước mắt này ở thời khắc cuối cùng đứng ra, tuy rằng toàn bộ quá trình đủ đầu cơ trục lợi, lại cứu vãn một hồi nhân tộc danh dự.
Viên Cao Hàn suy nghĩ thu hồi lại, trầm giọng nói:
– Một cái trận tuyến như thế nào?
Lý Vân Tiêu nở nụ cười, biết Viên Cao Hàn đã có lựa chọn.
Hắn cười nói:
– Trong Thánh Vực, ngươi tận khả năng tìm kiếm một ít giúp đỡ đáng tin cậy, đoàn kết lẫn nhau. Ở trước khi cả chuyện này chưa có trồi lên mặt nước, nghìn vạn lần không nên đả thảo kinh xà, chậm rãi đợi sự tình phát triển. Đồng thời…
Trong mắt của hắn hàn quang lóe lên, lạnh giọng nói:
– Thay ta hỏi thăm hạ lạc của một đôi tỷ đệ, đồng thời quản chế Vi Thanh!
– Vi Thanh đại nhân?
Viên Cao Hàn bỗng nhiên cả kinh, thất thanh nói:
– Lẽ nào mộ địa việc…
Lý Vân Tiêu phất tay ngắt lời nói:
– Chưa chắc là Vi Thanh làm, nhưng hắn tất nhiên khó thoát khỏi liên quan, ngươi ghi nhớ kỹ không nên đả thảo kinh xà.
Hắn đồng thời đem chuyện Mộng Vũ tỷ đệ đều báo cho Viên Cao Hàn, nhưng việc phong ấn trong cơ thể Tân Thần lại ngậm miệng chưa nói:
– Mộng Bạch là đồ đệ của ta, Mộng Vũ cũng là bằng hữu của ta. Bất kể là người phương nào, dám đụng đến người bên cạnh ta, hắc hắc…
Câu nói kế tiếp hắn không nói ra, chỉ là nhe răng cười vài tiếng, lại để Viên Cao Hàn nghe vòa một trận tâm kinh đảm hàn.
Viên Cao Hàn tự nhiên biết người trước mắt này cũng không phải hiền lành gì, chớ nhìn hắn gương mặt non nớt, giống như là võ lăng con ngựa trắng chỉ có tuấn công tử, phong lưu mỹ thiếu niên, nhưng trong cơ thể hắn, cái linh hồn kia đó là dính đầy vô số tiên huyết, mới lên tới võ đạo đỉnh phong
Có thể đứng ở dưới phiến bầu trời này quan sát đại địa, oai phong một cõi, có người nào sẽ là người lương thiện?
Viên Cao Hàn chỉ cảm thấy sự tình càng ngày càng nghiêm trọng, hắn trầm giọng nói:
– Ta nhất định sẽ tận lực giúp ngươi hỏi thăm người mang thiên địa độc thân, sợ là đối với lai lịch của đôi tỷ đệ này cũng phi thường không đơn giản. Loại thần thể đáng sợ này đa phần là huyết mạch di truyền, tự hành sinh ra khả năng không nhiều lắm!
Lý Vân Tiêu nói:
– Vi Thanh người này cực kỳ không đơn giản, chính ngươi cẩn thận là hơn.
Viên Cao Hàn gật đầu, chỉ cảm thấy nội tâm rối loạn không ngớt, ngàn vạn tâm sự không có manh mối.
Hắn đột nhiên tựa như nghĩ tới điều gì, nói:
– Được rồi, vị đại đồ đệ Hoa Thiên Thụ kia của ngươi, bây giờ là ở dưới trướng của Thương Ngô Khung đại nhân.
Con ngươi của Lý Vân Tiêu đột nhiên co rút, ngắm nhìn Viên Cao Hàn, hai người đều là sắc mặt khó coi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.