Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1886: Quan thiên kính (2)




Ẩn thân thuật này của hắn cũng may là nhờ có thiên địa thủy nguyên, ngưng kết thành lăng kính mới có thể đem kính quang chiết xạ ra được, nếu là nước phổ thông, sớm đã bị bắn thủng.
Do đó Dương Nguyên Thư không có khả năng giống như hắn, tất nhiên là còn có diệu pháp khác.
Hắn suy nghĩ sau một lúc không có kết quả, cũng liền lười nghĩ tiếp, nhắm mắt tu dưỡng đứng lên. Chỉ cần thương thế có thể toàn bộ khôi phục, vẫn có hi vọng đào tẩu.
Nghiễm Yên đột nhiên nhớ tới cái gì, nói rằng:
– Đúng rồi, Long thủ đại nhân. Ta vừa mới cố ý tra xét Nghiễm Quyền bản mạng lệnh bài, tuy rằng sinh mệnh chi hỏa có điều yếu ớt, nhưng vẫn là thiêu đốt tràn đầy, chứng minh Nghiễm Quyền đại nhân vẫn chưa xảy ra chuyện, chắc là bị đối phương khống chế được.
Long thủ ngưng mắt nhìn trên trời, chậm rãi nói rằng:
– Lần này người lẻn vào thực lực khó lường, có thể là dùng sức mạnh đại bí pháp hoặc giả huyền khí ẩn dấu thân tích, đem nơi đây dùng Huyền Tương Tuyệt Sát Chi Trận phong khóa. Năm người một tổ chia làm hai tổ, thay phiên trấn thủ nơi đây, tuyệt không thể để cho bọn chúng chạy thoát.
– Dạ!
Một đám Long Vệ cùng kêu lên quát dẹp đường, trên mặt mỗi người đều là phẫn nộ.
Việc này tuyệt đối là sỉ nhục đối với bọn họ thân là Long Vệ, đều khát vọng đem người xâm lăng lấy ra rút hồn bẻ xương.
Long thủ sau khi phân phó xong, cũng không ngừng chạy, chợt lách người đã tiêu thất ở tại chỗ.
Nghiễm Yên và đám Long Vệ bắt đầu tự hành châm chước đứng lên, rất nhanh liền đem mười người thực lực cực mạnh chia làm hai tổ, lưu lại một nhóm, sau đó những người còn lại cũng đều rời khỏi.
Lý Vân Tiêu cẩn thận quan sát một chút, không có Long thủ thực lực kinh người, cẩn thận thôi động đồng thuật, sẽ không người phát giác.
Trong năm người lưu lại này có một người thực lực là cửu tinh trung giai Vũ Đế, còn lại bốn người cùng với Nghiễm Quyền không sai biệt lắm, đều lẳng lặng ngồi xếp bằng ở bốn phía, trình ra ngũ hành chi thế, đem phương viên không gian phong tỏa.
Rất nhanh, Nghiễm Yên cùng ba gã cường giả lần thứ hai trở về, mang theo một ít huyền khí bày binh bố trận, liên thủ bày sát trận sau đó liền rời khỏi.
Huyền Tương Tuyệt Sát Chi Trận sát khí mười phần, là hung trận hiếm thấy, để Lý Vân Tiêu nhìn mà nhíu mày.
Bất quá hắn lúc này trọng thương trong người, ngược lại cũng không vội, không có Quan Thiên Kính soi sáng, chỉ cần phá không toa liền có thể ẩn dấu thân tích, tất cả chờ thương thế phục hồi như cũ lại nói.
Chỉ là Dương Nguyên Thư rốt cuộc ẩn giấu ở đâu?
Điều này làm cho hắn vạn phần tò mò, chính mình muốn an toàn rời khỏi nơi đây, phải mượn Dương Nguyên Thư cây đao này giết phá cục diện.
Nhưng Dương Nguyên Thư không chỉ có thực lực siêu cường, hơn nữa tâm trí cũng cực cao, sợ rằng không dễ dàng bị lợi dụng như vậy.
Lý Vân Tiêu lẳng lặng treo ở bên trong phá không toa khôi phục, một đạo thần thức trực tiếp ở tại bên trong Giới Thần Bi hiển hóa đi ra, xuất hiện ở bên cạnh người Nghiễm Quyền.
Lúc này Nghiễm Quyền cũng đã khôi phục hơn phân nửa thương thế, suy nghĩ trước sau cũng đã hiểu được ít nhiều tình cảnh của chính mình.
Lý Vân Tiêu xuất hiện để hắn cả người chấn động, cả giận nói:
– Ngươi rốt cuộc là ai? Lại dám đánh chủ ý lên thủy long tổ tiên và hám long chùy, khuyên ngươi nhanh chóng thu tay lại, bằng không hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Hắn lúc này lời nói đã không có lo lắng như trước, bắt đầu uy hiếp.
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
– Đã bị lão đại các ngươi phát hiện.
Hắn đem tình huống bên ngoài nói đơn giản một lần, ánh mắt nhìn chằm chằm Nghiễm Quyền, nhìn thần tình của hắn biến hóa.
Nghiễm Quyền đầu tiên là sửng sốt, sau đó đại hỉ đứng lên,
– Ha ha lần này ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ ha ha!
Trong mắt Lý Vân Tiêu hàn khí chớp động, nói:
– Nếu là ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ nói, ngươi nghĩ ta sẽ lưu lại mạng ngươi sao?
Thân thể của Nghiễm Quyền chấn động, bỗng nhiên cảnh giác, cắn răng nói:
– Đừng cho là ta bị ngươi vây ở đây liền thành trái hồng mềm, có thể tùy ý xoa nắn.
Trong tay hắn ánh sáng sắc bén khởi động, hóa thành huyền phủ, làm tốt chuẩn bị tùy thời chiến đấu.
Lý Vân Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu, bên cạnh hắn không gian hơi vặn vẹo, một đạo quang mang dần dần hội tụ thành bóng người, từ trong đó đi ra, chính là Viên Cao Hàn.
Viên Cao Hàn thần sắc bình tĩnh, nói:
– Sự tình ta đã biết, có thể bắt đầu.
Nghiễm Quyền cảnh giác vạn phần, lớn tiếng quát dẹp đường:
– Ngươi muốn làm gì?
Trên chiến phủ sát khí vọt lên, lực lượng cường đại ở trên người hắn tuôn ra, Cửu Thiên đế khí chi uy hiển hách đẩy ra
Lý Vân Tiêu nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói:
– Vốn muốn tìm ngươi hỗ trợ, xem bộ dáng là không có khả năng, do đó ta dự định cùng với Cao Hàn huynh cùng nhau, đem thần thức của ngươi phong ấn, luyện thành cái xác không hồn, cho ta sai sử. Nhiều thêm một cửu tinh Vũ Đế khôi lỗi, xác suất để ta chạy thoát vẫn là cực lớn.
Nghiễm Quyền kinh giận dữ hét:
– Ngươi dám…
Nhưng hắn nói hiển nhiên đối với hai người vô hiệu.
Viên Cao Hàn lạnh lùng nói:
– Đừng lãng phí thần thức của hắn, Vũ Địa là kỳ diệu địa phương, ta ngươi liên thủ sưu hồn phách của hắn, lấy ra trực tiếp tư liệu.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
– Đúng thế. Nếu thật có thủy long chi khu, ta vẫn là rất muốn biết một chút về no. Cao Hàn huynh chờ chỉ chốc lát, ta trước đem ý chí của hắn đánh cho tàn phế lại nói, như vậy vô luận là sưu hồn hay là luyện thể, đều càng thêm dễ dàng.
Nghiễm Quyền hoảng hốt, lập tức giơ lên chiến phủ cảnh giác, thân thể thoáng cái đã thối lui vài trăm thước, tựa hồ đối với Lý Vân Tiêu cực kỳ kiêng kỵ.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng cười, liền cất bước tiến lên.
Đột nhiên một giọng nói lăng không truyền đến, nói:
– Để ta thử xem đi. Vừa rồi có điểm tiến bộ, đang muốn tìm người luyện tập đây.
Ánh mắt của Lý Vân Tiêu lộ ra một vẻ kinh ngạc, liền lộ ra tiếu ý, nói:
– Ngươi cũng đột phá, rời khỏi sẽ có nắm chắc hơn.
Lý Vân Tiêu tâm niệm vừa động, liền đem người truyền âm cách không nhiếp đến, chính là Tân Thần.
Trên người của Tân Thần vẫn là không có bất kỳ nguyên lực ba động nào, trạng thái hoàn toàn nội liễm.
Hai tay hắn ôm ở trước ngực, khóe miệng hiện ra một tia cười khẽ, nói:
– Bên trong Giới Thần Bi thật là một địa phương tốt a, tài nguyên dĩ nhiên so với Đông Hải còn nhiều hơn, rốt cục để lão tử đột phá lá chắn.
Sắc mặt của Lý Vân Tiêu trầm xuống, hừ nói:
– Tụ một giới tài nguyên mặc cho các ngươi hưởng thụ, hơn nữa Hãm Không Đảo đánh một trận ngươi thu hoạch cũng không nhỏ, lại thêm ngươi có chí cường thần thể thiên phú, nếu không đột phá, thì không thể cùng nhau khoái trá chơi đùa.
Tân Thần cười nói:
– Đừng nói như thế khiến kẻ khác ưu thương đấy.
Lý Vân Tiêu nói:
– Mau chóng đánh phế hắn, tranh thủ thời gian, ta sợ sự tình phát sinh chuyện xấu, hiện tại hết thảy đều không bị ta khống chế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.