Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1835: Âm hồn không tiêu tan




Một đạo quang mang hạ xuống, dường như nhật nguyệt chìm vào biển rộng, cũng không có khiến cho bất luận ba đào gì, lại trực tiếp đem toàn bộ biển rộng chém thành hai khúc, liệt địa nghìn dặm.
– Mẹ của ngươi âm hồn không tiêu tan a!
Bóng đen kia hét lớn một tiếng, thân thể trực tiếp to lớn lên, nắm lên Đại Xảo Bất Công Kiếm đã chém đi tới.
– Phanh!
Trên Bất Công Kiếm, kiếm khí uẩn đãng truyền ra, trực tiếp chống đỡ phương thiên họa kích — biển cả như ở trước mắt.
– Ùng ùng
Hai kiện huyền khí trên không trung đụng vào nhau, trực tiếp chấn vỡ hoàn vũ, chưng khô biển rộng, bầu trời trong nháy mắt ảm đạm xuống.
– Di?
Hai người đồng thời phát ra một tiếng di khẽ, lưỡng đạo ánh mắt cùng nhau hướng tới trên thân Đại Xảo Bất Công Kiếm nhìn lại, đều là lộ ra bộ dáng rất ngạc nhiên.
Hai người này chính là Trác Thanh Phàm và Đế Dạ, hơn nửa năm qua không ngừng ở Thiên Vũ Giới truy đuổi đánh lộn lẫn nhau, khổ sở tranh đấu cả trăm hiệp, mỗi lần đều là Đế Dạ bị giết trốn vào đồng hoang mà đi.
Nhưng Trác Thanh Phàm cũng buồn khổ không ngớt, đánh bại ma đầu kia thì dễ, nhưng muốn đem hắn giết chết lại thật khó.
– Ha ha…!
Đế Dạ nhịn không được cười ha hả, nói:
– Tùy tiện nhặt một kiện huyền khí liền có thể chống lại phương thiên họa kích của ngươi, xem ra lão tử khí vận tốt, ha ha
Hắn sau một kiếm, lập tức hóa thành ba đầu sáu tay. Trên Pháp Tướng chân thân sáu cánh tay đều nắm một đoàn binh khí hư ảnh, tuy rằng chỉ có hư ảnh, nhưng vẫn tản mát ra uy lực kinh người.
Trong đó một cánh tay nâng một cái bình hư ảnh, cùng với Lý Vân Tiêu trước hóa ra Pháp Tướng vật trong tay, giống nhau như đúc.
Đế Dạ hoành kiếm ở trước người, làm ra thứ kiếm kiếm thế.
Trên thân Đại Xảo Bất Công Kiếm tuôn ra một đoàn kim mang, không ngừng mà ngưng tụ các loại quy tắc.
Phía sau một cánh tay tựa hồ nắm một thanh đao ảnh, cũng là làm ra động tác giống như thứ kiếm, dưới đao ảnh tối đen như mực, dường như hắc động xoay tròn.
Còn lại trên bốn cánh tay đồng dạng là hư ảnh của vài loại binh khí, đã ở súc thế ra.
– Đi tìm chết đi!
Đế Dạ điên cuồng quát một tiếng, Đại Xảo Bất Công Kiếm trực tiếp đâm đi ra ngoài, giống như một vần mặt trời chói chang oanh đến.
Phía sau hắc động dưới đao ảnh kia cũng theo đó dựng lên.
Còn có trên bốn cánh tay các loại binh khí hư ảnh, đều nện xuống.
Trác Thanh Phàm cũng không nửa điểm hoảng loạn, ngược lại thì phong khinh vân đạm khẽ cười một tiếng, nói:
– Tùy tiện lượm một thanh phá kiếm đã nghĩ chuyển bại thành thắng? Trong đầu của ngươi toàn bã đậu đi.
Hắn một tay bấm tay niệm thần chú, trong tay biển cả như ở trước mắt hóa ra một đạo kim phù, bên người chợt hiện ra vô số quy tắc chi lực, đều hội tụ trong đó, bay thẳng đến phía dưới điểm tới.
– Ùng ùng
Chiến kích chi uy đột nhiên nổ nát như dương kiếm khí, ngay cả hư ảnh phía sau đó cũng từng cái nổ lên.
– Phanh
Đế Dạ ba đầu sáu tay bị dư ba lực chấn xuống, phía trước cái đầu kia bị đánh nát phân nửa, chỉ còn lại non nửa đeo trên cổ
– Mẹ nó.
Hai cái đầu khác tức giận mắng một tiếng, tức giận gào khóc kêu to
Hắn nhún chân, cả người lần thứ hai hóa thành một đạo ma quang, hướng phía xa xa phi độn đi.
Trác Thanh Phàm còn lại là con ngươi hơi co lại, lộ ra thần sắc suy tư, tự lẩm bẩm:
– Ừ, không chỉ có là huyền khí quái dị, thằng nhãi này lực lượng hình như tăng lên không ít?
Hắn vỗ đầu mình, kêu rên nói:
– Ta vốn định đuổi hắn sức cùng lực kiệt, cuối cùng có thể giết chết. Hiện tại xem ra cũng không đơn giản như vậy.
Hắn lăng không giẫm lên một bước, liền bước vào hư không, tiêu thất ở trên biển rộng mênh mông.
Chỗ mấy người Lý Vân Tiêu đứng, ma nguyên tỏa ràng buộc càng ngày càng yếu, từng đạo ma khí từ trên người Bắc Minh Kháng Thiên tràn ra, tiếng xiềng xích va chạm “leng keng” vang lên.
– Phanh!
Rốt cục ở dưới một lần mãnh liệt trùng kích, khắp bầu trời xiềng xích mở ra, Bắc Minh Kháng Thiên thoát khốn ra.
Hắn hét lớn một tiếng, cả người thi triển ra chân ma Pháp Tướng, cái miệng to mỏ ra, mạnh mẽ phun ra một đoàn ma khí, trên không trung nổ lên
Ma khí bạo liệt, hóa thành mấy đạo ma quang thật nhỏ, hướng ra bốn phương tám hướng phóng đi, đúng là muốn tiêu diệt giết mọi người.
Trong lòng Lý Vân Tiêu đại chấn, vội vàng lăng không một chiêu đã đem ma nguyên tỏa đều thu nạp đứng lên, hướng phía Diệp Phàm hô gọi:
– Đã không cách nào thủ thắng, đi!
Bắc Minh Kháng Thiên phun ra một ngụm ma khí, cả người sừng sững ở trên biển rộng không ngừng gào thét, khí tức trên người liến tiếp kéo lên, đúng là muốn trùng kích cửu tinh Vũ Đế chi cảnh.
Diệp Phàm vội vàng tế xuất Nặc Á chi thuyền, trên không trung hóa thành chiến hạm to.
Xa xa không ít người đều bị ma khí bắn trúng, ở dưới kêu thảm thiết bắt đầu bị ma hóa đứng lên.
Mi tâm Lý Vân Tiêu quang mang lóe lên, Đại Ngạc Ngư trống rỗng nổi lên, hét lớn một tiếng đã hóa thành vô số hắc sắc hướng ra bốn phương tám hướng đi.
Trên mỗi một viên đều thiêu đốt liệt hỏa hừng hực, nhảy vào trong những ma khí kia, oanh kích lẫn nhau.
Mấy người Tân Thần và Mạc Tiểu Xuyên cũng nhanh chóng xuất thủ, tận khả năng cứu người.
Chỉ chốc lát sau, đại bộ phận võ giả đều leo lên Nặc Á chi thuyền, chiến hạm phòng ngự mở ra, chút ít ma khí căn bản vô pháp xâm nhập.
Người của Bắc Minh thế gia còn lại là thương vong hơn phân nửa, ai nấy bị ma hóa đứng lên, còn dư lại mấy người đều đang khổ cực chống đỡ.
Bắc Minh Lai Phong hoảng sợ lớn tiếng cầu xin tha thứ:
– Kháng Thiên trưởng lão, tha mạng a ta là Bắc Minh thế gia khâm định người nối nghiệp a!
Nhưng Bắc Minh Kháng Thiên làm sao để ý tới, toàn lực trùng kích cửu tinh cảnh giới, lực lượng cường đại từ trên người bắn ra, thiên địa hiện lên quy tắc dị tượng, đều bị hắn hút vào trong cơ thể.
Bắc Minh Lai Phong rốt cục luống cuống, hướng phía kim sắc chiến hạm hô lớn:
– Lý Vân Tiêu, cứu ta, van cầu ngươi cứu ta với, ta không muốn chết a!
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn hắn một cái, châm chọc nói:
– Ta cũng không muốn chết đây, ngươi vì sao nhiều lần đối với ta hạ sát thủ vậy?
Bắc Minh Lai Phong hầu như muốn khóc, hô lên:
– Là ta sai rồi, là ta xin lỗi ngươi. Oan gia nên giải không nên kết, chỉ cần cứu ta rời đi nơi này, an toàn quay về đến đại lục, từ nay về sau ngươi chính là Bắc Minh Huyền Cung vĩnh viễn bằng hữu.
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
– Ngươi vẫn là cùng với phiến biển rộng này làm vĩnh viễn bằng hữu đi.
Hắn phất phất tay, cười nói:
– Hẹn gặp lại!
Bắc Minh Lai Phong nhất thời trong lòng một mảnh tuyệt vọng, trước người ma đầu kia cuồng tiếu không ngớt, rốt cục phá tan phòng ngự của hắn, trực tiếp từ trong ngũ khiếu chui vào trong cơ thể hắn.
Thủy Tiên cả kinh nói:
– Không thể đi Đậu Đậu bị thương còn chưa khỏe, nếu chúng ta đi, lưu lại chúng nó mấy người quá nguy hiểm.
Lý Vân Tiêu gương mặt hắc tuyến, nói:
– Ta xem cả nhà bọn họ cũng không phải là người đoản mệnh, tất nhiên có thể cát nhân thiên tướng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.