Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1812: Bí mật song thạch




Bạc Vũ Kình gật đầu, nói:
– Nhị đảo chủ hẳn là rõ ràng nhất, tu thần thể chính là tu nhục thân bát môn, chỉ cần bát môn toàn bộ mở ra, liền có thể nhục thân thành thánh, lấy lực lượng thân thể đặt chân võ đạo đỉnh phong, nhìn trộm thần cảnh. Nhưng lấy Nhị đảo chủ loại nghìn vạn năm qua đều khó gặp Thánh Luân chí cường thể này, đều chỉ mở ra bốn môn, nếu nói bát môn đều mở ra, từ cổ chí kim có thể có mấy người?
Tân Thần tán đồng nói rằng:
– Lời ấy cũng không phải giả, thiên hạ đệ nhất nhân Ngạo Trường Không hẳn là cường giả bát môn đều mở ra.
Khi nhắc tới cái tên này, trong mắt hắn lóe ra một đạo quang mang, tựa hồ cực kỳ sùng kính và khát vọng.
Mà Bạc Vũ Kình còn lại là con ngươi hơi co lại, ánh mắt lộ ra thần sắc cổ quái, tựa hồ nghĩ tới điều gì.
Lý Vân Tiêu lúc này nội tâm một mảnh mất trật tự, nếu là hắn không có đoán sai, nơi Lạc Vân Thường đi đến, nhất định chính là chỗ Cố Thanh Thanh lưu lại hồng thạch.
Phải biết rằng nghê hồng thạch ngay cả Ninh Khả Vi cường giả như thế đều không thể luyện hóa hấp thu, Kỳ Thắng Phong cũng không dám tự ý lấy ra bản thân luyện hóa, mà muốn đoạt xá thân thể Vu Dật Tiên.
Lạc Vân Thường thì sao?
Lý Vân Tiêu càng nghĩ càng là buồn bực, sát khí trên người không ngừng tuôn ra, để bên cạnh mấy người đều là sắc mặt đều thay đổi.
Thủy Tiên cả kinh nói:
– Lý Vân Tiêu ngươi làm sao vậy?
Lý Vân Tiêu đột nhiên ngẩng đầu một cái, trong tròng mắt một mảnh sát khí, càng dọa Thủy Tiên nhảy lên, la hoảng lên.
Tâm tình của nàng tựa hồ trực tiếp ảnh hưởng xa xa sáu con biển sâu cự thú, phía sau chiến hạm truyền đến tiếng kinh đào hãi lãng, còn có sáu con cự thú kêu rống “ô ô ô”.
Thanh âm của Yêu Long từ trong thân thể truyền đến, nói:
– Ngươi không cần quá lo lắng, đừng quên Lạc Vân Thường bản thân chính là cửu dương thần thể, cách cái gọi là lưỡng cực thể chất kia chắc là rất gần, hơn nữa tu luyện Cửu Dương Thần Quyết, vốn là Cố Thanh Thanh lưu lại thần thông, hết thảy thứ này đều hẳn là vì luyện hóa hồng thạch làm ra chuẩn bị. Nàng không có đạo lý lừa gạt hại hậu nhân của mình.
Trải qua Yêu Long vừa nói như vậy, Lý Vân Tiêu suy nghĩ sâu xa một chút cũng đúng là như thế, Thần Tiêu Cung quy định, chỉ có cửu dương thần thể mới có thể tu luyện Cửu Dương Thần Quyết, qua nhiều năm như vậy cũng chỉ có Lạc Vân Thường một người có tư cách này, thần thể và thần quyết, phải là then chốt luyện hóa hồng thạch.
Nếu Cố Thanh Thanh năm xưa đã an bài như vậy, tất nhiên có đạo lý của nàng.
Nghĩ đến đây, tâm cảnh của Lý Vân Tiêu mới dần dần bình phục lại, toàn thân sát khí đều thu nạp.
Lý Vân Tiêu nhìn thoáng qua Thủy Tiên, nói:
– Không có việc gì, vừa rồi kích động thôi.
Diệp Phàm le lưỡi, nhìn phía sau sáu con biển sâu cự thú điên cuồng hô “ô ô ô”, cười khổ nói:
– Vân Tiêu đại ca nghìn vạn lần chớ nên kích động nữa, bằng không Nặc Á chi thuyền của ta đây vị tất chống đỡ được sáu quả cầu thịt công kích.
– Quả cầu thịt? Cái gì quả cầu thịt? Ngươi mới là quả cầu thịt, cả nhà các ngươi đều là quả cầu thịt.
Thủy Tiên thoáng cái nhảy dựng lên, buồn bực trừng mắt với Diệp Phàm, hét lên:
– Chúng nó có tên, mụ mụ gọi là Đô Đô từ trái sang phải năm cục cưng đáng yêu phân biệt gọi là Đậu Đậu Mao Mao Hàm Hàm Nha Nha Tráng Tráng.
Diệp Phàm:
– ….
Hai tay hắn ôm ở trước ngực, giữ chặt thân thể hơi gầy gò của mình.
Trong mắt Bạc Vũ Kình thần quang chớp động, thử dò xét hỏi nói:
– Chẳng lẽ là cửu dương thần thể trọng hiện nhân gian?
Lý Vân Tiêu không nhịn được nói:
– Mắc mớ gì tới ngươi? Băng Sát Tâm Diễm lại là chuyện gì xảy ra?
Bạc Vũ Kình ăn mắng, nội tâm cực độ khó chịu, nhưng đối phương mặc dù là thân thể thiếu niên, linh hồn lại là tuyệt đại Vũ Đế, hắn cũng liền nhịn một chút, nói:
– Băng Sát Tâm Diễm đó là sau nghê hồng song thạch hợp nhất, sinh ra hư vô chi viêm, cũng gọi là tâm ma chi viêm và thán tức chi viêm, có thể đốt cháy vạn vật thần hỏa, chạm vào liền chết.
Hắn nhớ lại một quyền kia của Hồ Lô Tiểu Kim Cương, trong mắt vẫn hiện lên một chút sợ hãi.
Lý Vân Tiêu cau mày nói:
– Chạm vào liền chết? Vì sao ta thi triển qua nhiều lần, có đôi khi ngay cả đả thương người đều làm không được?
Bạc Vũ Kình cũng là thần sắc cổ quái nói rằng:
– Cái này phải hỏi ngươi, ngọn lửa màu trắng đích thật là Băng Sát Tâm Diễm không giả, nhưng uy lực tựa hồ so với trong truyền thuyết nhỏ hơn nhiều lắm.
Chính hắn ngừng một chút, tựa hồ có chút lẩm bẩm:
– Chẳng lẽ phải hội tụ hoàn chỉnh năm khối nghê hồng song thạch, trọng cấu ma chủ thân thể, mới có thể sản sinh hư vô chi hỏa thôn phệ hết thảy?
Lý Vân Tiêu cũng là nghi hoặc không thôi, nhưng nguyên do trong đó hắn cũng đoán được một ít, Băng Sát Tâm Diễm này là Hồ Lô Tiểu Kim Cương không cẩn thận từ trên người tiểu Hồng dính qua tới, lại tự hành thi triển ra uy lực không đủ cũng là bình thường đến cực điểm.
Huống hồ Bạc Vũ Kình phân tích cũng rất có đạo lý, lúc trước ghi chép về Băng Sát Tâm Diễm, cũng đều là thần hòa trong tay ma chủ đế, thân thể của ma chủ đế sau khi bị chia lìa, thế gian sẽ không còn thấy loại hỏa này nữa.
Bạc Vũ Kình ngưng mắt nhìn Lý Vân Tiêu, trầm giọng nói:
– Phi Dương đại nhân, ta tất cả nói nhiều như vậy, ngươi có phải cũng nên tiết lộ ra một điểm hữu dụng cho ta? Bằng không công bằng thẳng thắn này chính là trở thành bất công.
– Ha hả.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Vũ Kình huynh đừng nóng vội, cái gọi là nóng ruột ăn không hết đậu hũ nóng, chúng ta tâm tình rất vui mừng đấy.
Thủy Tiên cũng là phụ họa gật đầu, thật giống như nàng nghe hiểu được vậy.
Diệp Phàm mỉm cười không ngớt, biết Lý Vân Tiêu tâm trí cực cao, ai cũng đừng nghĩ ở trước mặt hắn chiếm tiện nghi, mặc dù lòng dạ như Bạc Vũ Kình, cũng phải bị đối phương nắm mũi dẫn đi.
Bạc Vũ Kình bất mãn hừ nói:
– Đừng nói đậu hũ nóng, ta ngay cả đậu hũ đều không thấy.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Đến đến, cho ngươi một đùi gà. Trước đó ngươi hỏi nghê hồng song thạch, đích thật là ở trên người ta, thế nhưng xảy ra biến dị nhất định, khả năng so với ngươi dự đoán có chênh lệch cực lớn, vô pháp biểu diễn đi ra.
– Quả nhiên…
Sắc mặt của Bạc Vũ Kình đại biến, trong tròng mắt tuôn ra hàn mang nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu, sát khí trong mắt hắn lóe ra bất định, tựa hồ đắn đo không ngừng.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Thế nào? Vũ Kình huynh muốn cướp đoạt đùi gà sao?
Diệp Phàm và Thủy Tiên thoáng cái cảnh giác, Tân Thần còn lại là thần sắc bất động, vẫn như cũ bình tĩnh ngồi ngay thẳng.
Toàn bộ bên trong không gian cách ly thoáng cái yên tĩnh.
Sau một lúc, Bạc Vũ Kình mới là thu liễm hàn khí toàn thân, lạnh lùng nói:
– Phi Dương đại nhân quả nhiên là thiên mệnh trong người, không chỉ có thân mang hai kiện siêu phẩm huyền khí, còn có nghê hồng song thạch, càng tu tập được chân ma Pháp Tướng, hơn nữa Nguyệt Đồng và đệ nhất thiên hạ kiếm ý, ta sợ rằng thập đại Vũ Đế danh hào phải sắp xếp lại một lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.