Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1809: Nói chuyện với nhau (2)




– Bốn mươi tám chỗ…
Tất cả mọi người lại hoảng sợ, nhưng nghĩ tới đây là Diệp Nam Thiên lưu lại ghi chú, cũng liền bình thường trở lại.
Cũng chỉ có Diệp Nam Thiên đại nhân vật cái thế thống lĩnh một thời, mới có thể có khả năng lớn như vậy tìm kiếm di tích không gian cùng với luyện chế Nặc Á chi thuyền.
Bạc Vũ Kình nói:
– Trong ghi chú của Diệp Nam Thiên đại nhân có thể có ghi chép, vì sao dưới bầu trời này lại vô pháp sinh ra thần cảnh cường giả?
Diệp Phàm nói:
– Tổ tiên cũng có mấy loại suy đoán, hắn nghĩ trong đó nguyên nhân có khả năng nhất…
– Chậm đã…!
Lý Vân Tiêu đột nhiên cắt đứt, cười nhìn Bạc Vũ Kình, nói:
– Nói chuyện lâu như vậy, mọi người cũng đều có chút mệt mỏi khát nước rồi, đều nghỉ ngơi đi.
Bạc Vũ Kình đang khẩn trương nghe được chỗ mấu chốt, bị Lý Vân Tiêu cắt đứt như vậy, chính là một bụng lửa giận, lại vẫn không thể làm gì.
Đang bay trì Nặc Á chi thuyền phía mấy vạn thước, sáu con biển sâu cự thú cũng chăm chú theo người, bọn chúng hình thể quá mức to lớn, bay lên lại cũng không chậm.
Hơn nữa chiến hạm có ý định hạ thấp tốc độ, chính là vì không cho sáu con biển sâu cự thú bị bỏ qua.
Trên mặt Bạc Vũ Kình một mảnh lạnh lẽo, có bực tức lại không cách nào phát tác ra được.
Nếu là không có sáu con biển sâu cự thú nói, chỉ cần khôi phục thực lực, hoàn toàn có nắm chắc đem mọi người trên chiến hạm đều chế trụ. Mặc dù là Tân Thần cũng căn bản không phải đối thủ của hắn.
Những người còn lại cũng hơi có chút thất vọng, nhưng bọn hắn cũng minh bạch tin tức trọng yếu như thế không thể nào biết tùy ý nói ra.
Trên chiến hạm lập tức trở nên an tĩnh lại, toàn bộ bắt đầu điều tức nguyên lực, dù sao trong trận chiến Hãm Không Đảo tất cả mọi người tổn hao quá lớn.
Nặc Á chi thuyền thật nhanh ở trên mặt biển rong ruổi, đem biển rộng và bầu trời họa xuất từng đạo làn sóng, khí trời tinh không vạn lí.
Lý Vân Tiêu trước đó đã cắn nuốt đại lượng thiên tài địa bảo, trên Hãm Không Đảo toàn bộ vật, phàm là có thể ăn đều đã bị hắn ăn sạch sẽ, lúc này cũng từ từ tiêu hóa, dần dần bị thân thể hấp thu.
Hơn nữa ở cùng với Nhuận Tường một trận chiến, Nguyệt Đồng đã bị chân long chi lực xông tới, cơ hồ là triệt để khép kín, dường như tĩnh mịch yên lặng ở trong linh hồn, không cảm giác được ba động.
Trong lòng Lý Vân Tiêu không khỏi lo lắng, Nguyệt Đồng là bộ phận cấu thành cực lớn thực lực của hắn, năm đó có thể phong hào Vũ Đế, Nguyệt Đồng cũng có công đầu.
Bằng không chín người khác đều là tồn tại cực kỳ biến thái, hắn muốn so vói bất luận một vị nào đều cực kỳ không dễ.
Lý Vân Tiêu lăng không điểm ra một chỉ, một đạo chảy nhỏ giọt tế lưu ở đầu ngón tay chậm rãi hình thành, ngưng tụ thành nước nhỏ giọt.
Hắn ngẩng đầu lên, đem chân long chi lệ kia nhỏ vào trong ánh mắt, chậm rãi nhắm hai mắt nghỉ ngơi.
Chân long chi lệ vô cùng linh tính, ngay cả Thiên Thu Bá Đao đều có thể mượn nhờ nó phục sinh, dùng để trị liệu Nguyệt Đồng chính là loại thuốc tốt nhất.
Bạc Vũ Kình lạnh lùng theo dõi hắn, đột nhiên khiêu khích nói rằng:
– Nghe nói Phi Dương đại nhân đồng thuật thiên hạ vô song, trước đó ở trên Hãm Không Đảo tùy ý đánh một trận chưa từng kiến thức, thực sự tiếc nuối đấy!
Lý Vân Tiêu vẫn là hai mắt nhắm nghiền, châm chọc đáp lại nói:
– Vũ Kình huynh, mọi người đều là người thông minh, thăm dò như thế thật là tốt sao? Ngươi bất quá là muốn biết tình huống thời khắc này Nguyệt Đồng của mà thôi. Nói cho ngươi biết cũng không sao, sợ là một đoạn thời gian rất dài ta đều không thể thi triển ra Nguyệt Đồng chi lực.
Bạc Vũ Kình cũng là sắc mặt hơi lộ ra xấu hổ, hắn phát hiện Lý Vân Tiêu cùng mình là một loại người, trong đôi câu vài lời là có thể lấy ra đại lượng tin tức hữu dụng, hơn nữa hoàn toàn không cách nào từ trên chỉ số thông minh đánh bại đối phương.
– Ha hả, Phi Dương đại nhân mặc dù đã không có Nguyệt Đồng, cũng là tồn tại đỉnh phong dẫm nát thế giới.
Bạc Vũ Kình cười nói:
– Chỉ là ta rất hiếu kỳ, đại nhân là làm thế nào lại thành một bộ túi da như này, hoàn toàn không giống như là đoạt xá nha, thật để cho người không hiểu.
Lý Vân Tiêu rầm rì nói:
– Chuyện ngươi không biết còn nhiều nữa, sau này chậm rãi học một chút sẽ hiểu.
Bạc Vũ Kình than thở:
– Ai, đáng tiếc Gia sư qua đời sớm, sau này chỉ có thể theo Phi Dương đại nhân học hỏi thêm một ít.
Trong lòng Lý Vân Tiêu khẽ động, Kỳ Thắng Phong là chính mình không cẩn thận từ bên trong hồng nhạt tinh trần thả ra, Bạc Vũ Kình tất nhiên không biết Kỳ Thắng Phong đã sống lại.
Hắn thử dò xét hỏi nói:
– Kỳ Thắng Phong đại sư năm xưa phong thái tuyệt đỉnh, ta cũng rất là ngưỡng mộ. Nhưng lệnh sư sau này tựa hồ trong lúc bất chợt mai danh ẩn tích, không biết là duyên cớ nào?
Bạc Vũ Kình hơi biến sắc mặt, trong mắt lóe ra quang mang che giấu, tả hữu mà nói hắn, nói:
– Gia sư chi tài ta chỉ học được một phần vạn, quả nhiên là tiếc nuối cả đời, hận không thể thời gian chảy ngược, trở về bên cạnh Gia sư, đi theo suốt đời đấy!
Hắn nói có chút nghẹn ngào, than thở khóc lóc, người nghe động dung, trong đầu mọi người nhất thời hiện ra một đạo thân ảnh cao to vĩ ngạn.
Lý Vân Tiêu bất động thanh sắc nói rằng:
– Vẫn là Vũ Kình huynh trung hiếu cảm động thiên địa, trước khi ta xuất hải có nghe Hóa Thần Hải trưởng lão nói, lệnh sư Kỳ Thắng Phong đại sư cũng chưa chết, hơn nữa đã quay về Hóa Thần Hải đi.
– Cái gì? Không có khả năng!
Bạc Vũ Kình toàn thân run rẩy dữ dội, mạnh mẽ từ trên boong thuyền đứng lên, trên người tản mát ra từng trận hàn khí, cả kinh nói:
– Ngươi từ đâu nghe được tin tức này?
Lý Vân Tiêu trong lòng cười thầm, còn cần từ đâu nghe tới, người là do ta trong lúc vô ý thả ra, nhưng lại giao thủ qua vài lần, nhưng hắn đương nhiên sẽ không nói ra.
Hắn chỉ là lộ ra trầm tư, nói:
– Ta nhớ kỹ hình như là cửu giai Đại Thuật Luyện Sư Ung Thiên Vận và La Thiên trong một lần nói chuyện với nhau nói ra được, lúc đó ta vô ý vừa lúc ở đấy, hơn nữa ta xem Ung Thiên Vận đại sư bộ dáng hình như đầy mặt vẻ u sầu, tựa hồ trong đó có điều ẩn tình?
Sắc mặt của Bạc Vũ Kình trở nên vạn phần khó coi, lạnh giọng nói:
– Phi Dương đại nhân, ngươi danh chấn thiên hạ, coi như là tuyệt đại nhân vật, cũng không thể bịa đặt tin đồn a!
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Đương nhiên, ta tự giữ thân phận, Vũ Kình huynh cũng là đại nhân vật nổi tiếng thiên hạ, há có thể nói hoang gạt ngươi, Kỳ Thắng Phong đại sư là thật không chết, đã quay về Hóa Thần Hải rồi.
Bạc Vũ Kình cả người đều không thể bình tĩnh, hoàn toàn ngây dại ra như khúc gỗ.
Lý Vân Tiêu ôm quyền chắp tay nói:
– Chúc mừng Vũ Kình huynh, có thể được như nguyện, thực sự là trung hiếu cảm thiên địa, chờ mong thầy trò các ngươi sớm ngày đoàn tụ.
Bạc Vũ Kình trên mặt một trận tóc bạc, có chút luống cuống ở trên chiến hạm đi qua đi lại, gương mặt tâm sự nặng nề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.